Vân Hồng Lăng ô ô khóc lớn, thanh âm cũng không lớn lắm, Lục Lâm Thiên ở núi này cũng chỉ có một mình, căn bản cũng không ai nghe thấy được.
Giờ phút này, Vân Hồng Lăng đã có chút hối hận đến tìm tiểu tặc này báo thù. Vốn tưởng rằng giáo huấn tiểu tặc này một chút để xả giận, không nghĩ tới chính bản thân nàng lại rơi vào tay hắn. Tiểu tặc này lại không biết thương hoa tiếc ngọc liên tục vung tay, còn đánh vào địa phương kia của nàng, sau này bảo nàng làm sao ra ngoài gặp người khác đây.
Mà lúc này đáy lòng Vân Hồng Lăng lại có chút cảm giác khác thường, ban đầu vô cùng đau đớn, thế nhưng theo thời gian không ngờ lại xuất hiện một cảm giác khác thường, dường như có chút thoải mái, tim nàng cũng đập nhanh hơn, trong lòng giống như một con nai đang chạy loạn.
– Ngươi còn dám mắng ta không.
Thanh âm của tiểu tặc kia vang lên bên tai nàng kèm theo cảm giác tê dại khiến cho nàng ngẩn ra, nhất thời không tự chủ được mà khuôn mặt đỏ ửng.
– Ta vẫn mắng, vẫn gọi ngươi là tiểu tặc.
Vân Hồng Lăng cắn răng nói, từ nhỏ kiêu ngạo ngang ngược khiến cho nàng rất quật cường, mặc dù trong lòng nàng hiện tại đã có chút cảm giác e ngại tên tiểu tặc này.
Ba.
Lục Lâm Thiên không chút do dự tay lại đánh xuống bờ mông mềm mại kia, tiếng vang thanh thúy kia vang lên khiến cho Vân Hồng Lăng khóc lớn, nước mắt không nhịn được mà chảy ra.
– Xúc cảm không tồi.
Lục Lâm Thiên vừa rồi vẫn còn nổi giận cho nên cũng không chú ý tới vấn đề cảm xúc. Lúc này khi đánh xuống xúc cảm mềm mại, có lực đàn hồi khiến cho hắn không nhịn được mà hoài niệm.
Ba.
– Tiểu tặc, ta không có chửi nữa, sao ngươi còn đánh.
Dường như bị đánh khiến cho nàng sợ hoặc có thể là sợ Lục Lâm Thiên cho nên Vân Hồng Lăng không nói nữa, chỉ là nước mắt ủy khuất không ngừng chảy ra trên dung nhanh tuyệt mỹ kia. Bộ dạng này phỏng chừng nam nhân nào nhìn thấy cũng không đành lòng mà sinh ra tâm tư thương tiếc.