– Ngươi không những chọc ta mà còn chiếm tiện nghi của ta.
– Ta chiếm tiện nghi của ngươi lúc nào?
Lục Lâm Thiên kinh hãi nói, có trời đất chứng giám, hắn quả thực không có chiếm tiện nghi a.
– Ngươi còn nói không có, ta bị ngươi xem hết, vừa rồi ngươi còn đánh vào chỗ nào? Đông Mai nói cho ta biết, nơi đó là nơi không thể để nam nhân động vào, cũng không được nhìn, trừ phi là trượng phu của mình, thế nhưng cả hai thứ ngươi đều làm.
Vân Hồng Lăng trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên nói, trong mắt không có nước thế nhưng con mắt lại đỏ ửng rưng rưng.
Lục Lâm Thiên hỏi, không biết nữ nhân điêu ngoa này trong lòng lại có chủ ý gì.
– Ta còn chưa nghĩ ra, chờ sau khi ta nghĩ ra rồi se nói cho ngươi biết. Nếu ngươi không đáp ứng ta sẽ nói cho cha, nói ngươi đánh vào chỗ nào, đến lúc đó ngươi nhất định sẽ chết rất khó coi, ngay cả sư bá cũng không bảo hộ được ngươi.