Về phần kiêu ngạo, Lục Thiếu Du cũng không quan tâm cho lắm, hắn cũng không phải Lục Lâm Thiên đáng thương không có chút năng lực phản kháng như trước. Giờ phút này hắn tuy rằng còn chưa được coi là cường giả thế nhưng hắn cũng không phải là một con ốc sên yếu mềm.
Lục Lâm Thiên lạnh lùng quát lên một tiếng, bàn tay vỗ về phía xa, đồng thời đầu phượng hoàng do năng lượng ngưng tụ mang theo khí tức kinh khủng kia trong nháy mắt bành trướng rồi ầm ầm nổ tung.
Giờ phút này, khí tức kinh khủng khiến cho mọi người nhanh chóng lùi lại, hai mắt hiện lên sự hoảng sợ.
Bang.
Hỏa cầu nổ tung, năng lượng hỏa diễm kinh khủng trong không trung liên tiếp nổ tung, khí tức cuồng bạo khuếch tán ra không gian chung quanh.
Cạch.
Dưới lực lượng kinh khủng này, lúc này mặt đất cứng rắn phía dưới sân rộng không ngừng vang lên tiếng răng rắc tạo ra từng cái khe một, dưới vô số án mắt chấn động nhanh chóng dài ra, tạo thành một cái mạng nhện trên sân.
– Lẽ nào… Hắn thực sự là Vũ Sư cửu trọng sao? Không có khả năng. Vũ Sư cửu trọng không có lực lượng cường hãn như vậy.
Khí tức kinh khủng, thực lực cường hãn khiến cho mọi người không thể tin nổi.
Phốc.
Khí tức kinh khủng kia cũng không biến mất mà lúc này trong không khí cuồng bạo đột nhiên có một ngụm máu tươi phun ra. Lập tức có một thân ảnh đột nhiên từ trong kình khí cuồng bạo bắn ra, nhanh chóng bắn ra ngoài trăm thước, rơi xuống sát biên giới chiếc dây đỏ.