Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 381: Một chiêu đánh bại



– Ta nói rồi, ngươi chỉ là một tên hề đang nhảy nhót mà thôi.  

Khóe miệng Lục Lâm Thiên hiện lên chút tiếu ý, sắc mặt hắn lúc này cũng có chút tái nhợt. Đồng thời thi triển ra Hư Linh Huyễn Ấn và Chu Tước Quyết khiến cho hắn tiêu hao vô cùng lớn, ít nhất bằng vào tu vi hắn hiện tại cũng ăn không tiêu.  

Chậm rãi đi về phía Hoàng Hổ, trong mắt Lục Lâm Thiên bắn ra sát khí, làm sao hắn có thể đơn giản tha cho tên này đây.  

Nhìn vào vẻ mặt của Lục Lâm Thiên, Hoàng Hổ nằm trên mặt đất lúc này mới cực lực giãy dụa, vô cùng chật vật mới đứng dậy được.  

– Đây mới gọi là giày vò.  

Lục Lâm Thiên lạnh lùng nói, sát khí ngập trời xuất hiện. Đồng thời cánh tay hắn rung lên một chiếc bao tay xuất hiện trong tay hắn, cánh tay phải rung lên, năm ngón tay uống lượn, trên mỗi một ngón tay đều xuất hiện hỏa diễm mang theo kình khí kinh khủng bắn về phía trước. Nơi nó đi qua khiến cho không khí vang lên tiếng ầm vang không dứt.  

– Lục Lâm Thiên, Hoàng Hổ đã thua, trên Địa Long Đỉnh không được giết người.  

Ba vị Hộ pháp tức thì quát lên một tiếng, họ cảm thấy được sát ý trên người Lục Lâm Thiên thì không khỏi cả kinh.  

Cạch.  

Trong nháy mắt, một đạo chưởng ấn của Lục Lâm Thiên trực tiếp đánh vào trên vai trái của Hoàng Hổ, đột nhiên âm thanh xương cốt vỡ vụn vang lên.  

– A  

Một thanh âm thảm thiết vang lên, trên vai Hoàng Hổ lúc này đã có một khối da thịt, kể cả xương cốt bị Lục Lâm Thiên cắt ra.  

– Khai Sơn chưởng.  

Dưới sát khí ngập trời, Lục Lâm Thiên liên tiếp đánh ra chưởng ấn về phía tiểu phúc của Hoàng Hổ, kình khí cuồng bạo không ngừng trút cuống, tiếng kêu thảm thiết của Hoàng Hổ còn chưa dứt thì miệng đã phun ra một ngụm máu mang theo không ít nội tạng bị nghiền nát.  

– Dừng tay.  

Sắc mặt ba vị Hộ Pháp đại biến nhảy vào giữa sân thế nhưng cũng không thể ngăn được Lục Lâm Thiên, lúc này thân thể Hoàng Hổ lần thứ hai đổ ập xuống mặt đất.  

– Lục Lâm Thiên, trên Địa Long Đỉnh, không được hạ sát đồng môn.  

Sắc mặt một vị hộ pháp trong ba hộ pháp đại biến nói.  

– Ba vị hộ pháp, hắn không chết được đâu. Quy củ trong tông làm sao đệ tử dám không tuân theo đây.  

Thu hồi sát khí, khóe miệng Lục Lâm Thiên mỉm cười nói.  

Một Hộ Pháp lập tức ngồi xuống bên cạnh Hoàng Hổ kiểm tra một phen, sau khi đứng dậy khẽ gật đầu một cái, thế nhưng sắc mặt hắn cũng vô cùng khó coi. Hoàng Hổ tuy rằng không bị mất mạng thế nhưng cũng đã chết khiếp, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương không có năm ba năm khó có thể hồi phục. Thương thế rất nhiều, coi như là khôi phục căn cơ cũng bị hao tổn nghiêm trọng, tu vi sau này sợ rằng khó có thể tiến thêm một bước, có thể nói, Hoàng Hổ trên cơ bản đã bị hủy.  

– Ba vị hộ pháp, ta đã thắng chưa?  

Lục Lâm Thiên nhàn nhạt mỉm cười nói. Ánh mắt nhìn về phía Hoàng Hổ đầy máu dưới đất trong mắt không có chút ba động gì, dường như vừa rồi không phải là hắn xuất thủ vậy.  

– Trận khiêu chiến này Lục Lâm Thiên thắng, thu được vị trí ba mươi sáu trên Long bảng.  

Ba vị Hộ Pháp liếc mắt nhìn Lục Lâm Thiên rồi bất đắc dĩ tuyên bố nói. Đến tình trạng này chẳng lẽ là Hoàng Hổ thắng lợi sao? Mà bọn họ cũng không có cách nào với Lục Lâm Thiên này, hạ thủ nặng như vậy, phía sau hắn lại có Vũ trưởng lão, bọn họ cũng không dám nói thêm cái gì, vạn nhất lại đưa tới Vũ trưởng lão vấn binh hỏi tội, tới lúc đó bọn họ phiền chết rồi.  

– Đa tạ ba vị hộ pháp.  

Lục Lâm Thiên thi lễ, lập tức nhảy ra khỏi sân đi tới bên cạnh đám người Lục Vô Song.  

Nhìn vào Lục Lâm Thiên lúc này tất cả mọi người không khỏi hít sâu một hơi, Vũ Sư cửu trọng lại có thực lực như vậy khiến cho đám người bọn họ vừa nãy vốn còn khinh thường hắn hiện tại không nhịn được mà thấy lạnh cả người. Từ thực lực vừa rồi của hắn, Lục Lâm Thiên này kiêu ngạo, cuồng vọng, thế nhưng hắn tuyệt đối có đủ thực lực để kiêu ngạo.  

Hoàng Hổ một chiêu đã bại, mà Lục Lâm Thiên cũng lập tức tàn nhẫn hạ thủ khiến cho mọi người ở đây có một quyết định đó là sau này không nên trêu vào sát tinh này.  

– Thực lực vô cùng mạnh nha.  

Không ít nữ đệ tử không nhịn được mà nói. Ai có thể nghĩ tới một Vũ Sư cửu trọng vừa mới tiến vào Vân Dương Tông chỉ một chiêu đánh bại đệ tử thân truyền trên Long bảng, mà còn là cường giả vị trí thứ ba mươi sáu, đánh bại vô cùng dễ dàng. Dưới một chiêu trực tiếp đánh cho đối phương tan tác. Thực lực như vậy trong đám người trẻ tuổi chỉ sợ cũng chỉ có top hai mươi cường giả trong Long bảng mới có thể so sánh được với hắn.  

Một màn này khiến cho Độc Cô Băng Lan, Dương Diệu, Thúy Ngọc, Lục Vô Song nhất thời trợn mắt há mồm. Không thể tưởng tượng nổi, một chiêu đánh bại Hoàng Hổ, tuyệt đối khiến cho các nàng ngạc nhiên.  

– Chúng ta đi thôi.  

Sau khi tới bên người chúng nữ Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói với chúng nữ đang dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn hắn.  

– Lão đại, tốt, không hổ là lão đại của đệ.  

Tiểu Long bay tới vai Lục Lâm Thiên rồi nói.  

– May là có tác dụng của việc bất ngờ, nếu như Hoàng Hổ này trước đó đề phòng thì ta muốn trong một chiêu đánh bại hắn cũng có chút khó khăn.  

– Chúng ta đi thôi.  

Lục Vô Song phục hồi tinh thần lại, nàng nhìn chăm chú vào Lục Lâm Thiên, toàn thân có chút kích động. Giờ phút này nàng thấy được phế vật của Lục gia đã triệt để bỏ đi chữ phế vật. Cũng không phải tên thiếu niên đơn bạc bị khi dễ ở Lục gia nữa. Mà hiện tại đang đứng trước mặt nàng là một đầu hùng ưng đang giương cánh bay lên trời cao.  

Giờ phút này, trong mắt Lục Vô Song không khỏi ướt át, đây là nước mắt của sự vui vẻ, một thiếu niên khi trước luôn cần sự bảo hộ của nàng hiện tại đã trưởng thành thực lực vượt lên trên nàng, sau này nàng cũng không cần lo lắng cho hắn nữa.  

– Vô Song tỷ, tỷ làm sao vậy?  

Lục Lâm Thiên nhìn thấy đôi mắt Lục Vô Song đỏ hoe, hắn lập tức hỏi.  

– Không có gì, ta vui vẻ mà thôi. Thiếu Du, nếu như Tam a di biết đệ đi tới một bước này nhất định sẽ vô cùng cao hứng.  

Lục Vô Song nói một câu, trong mắt bắn ra chút tiếu ý.  

Rống.  

Thiên Sí Tuyết Sư gầm nhẹ một tiếng, dưới sự triệu hoán của Lục Lâm Thiên nó xuất hiện ở trên bầu trời, một cỗ vương giả chi khí cường hãn tỏa ra khiến cho yêu thú phi hành chung quanh không dám tới gần.  

Lục Lâm Thiên và Tiểu Long, còn có Lục Vô Song, Độc Cô Băng Lan, Thúy Ngọc, Dương Diệu cùng nhau nhảy lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư rời đi, lúc này trong lòng mọi người ở trên Địa Long đỉnh vẫn còn sợ hãi.  

Mấy thanh niên bên cạnh Hoàng Hổ khi nãy lúc này nhanh chóng đi tới bên cạnh hắn, nhìn Hoàng Hổ đnag hấp hối mấy thanh niên này không khỏi hít sâu một hơi, lập tức dùng ánh mắt oán hận nhìn về phía Lục Lâm Thiên phía xa, thế nhưng cũng không dám nói gì.  

Lục Lâm Thiên đưa Dương Diệu, Độc Cô Băng Lan, Thúy Ngọc về nơi ở của bọn họ. Cuối cùng chỉ có Lục Vô Song ngồi trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư.Trong Vân Dương Tông có vô số ngọn núi, số lượng đệ tử thân truyền cũng không nhiều lắm. Cho nên hầu như mỗi người đều có một ngọn núi cho riêng mình.