Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 390: Mãnh hổ, nghịch long



Mãnh hổ, nghịch long– Cũng chỉ có những thứ này thôi sao?  

Vân Khiếu THiên nhướng mày nói.  

– Cũng chỉ có như vậy, nhiều thứ cũng không tra ra được.  

– Ở trong Cổ Vực mấy tháng, dựa theo thời gian chắc hẳn là lúc hắn rơi xuống vực sâu vạn trượng rồi tôi luyện bên trong Sơn mạch Vụ Đô rồi mới trực tiếp đi tới Cổ vực. Hồng Lăng biết Lục Lâm Thiên này hẳn là cũng trong Sơn mạch Vụ Đô đi.  

Vân Khiếu Thiên lãnh đạm nói.  

– Tông chủ, tiểu tử này gần đây gây ra không ít phong vân, trực tiếp dùng một chiêu phế đi đệ tử của Triệu trưởng lão, có người nói Triệu trưởng lão tức giận tới mức trực tiếp đập nát một cái bàn.  

Lão giả mặc hắc bào nói.  

– Triệu trưởng lão này cũng chỉ có sư huynh ta mới có thể khắc chế được. Chuyện này ta cũng có nghe nói. Lục Lâm Thiên này ngươi thấy thế nào?  

Vân Khiếu Thiên ngẩng đầu nhìn lão giả mặc hắc bào hỏi.  

– Thiên phú kinh khủng, thủ đoạn độc ác.  

Lão giả mặc hắc bào nói ra tám chữ.  

– Còn có tâm chí kiên định, khí thế lăng nhân, trên người có một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ.  

Vân Khiếu Thiên thản nhiên nói:  

– Người này có thể xuyên qua Sơn mạch Vụ Đô cũng đủ thấy được tâm chí kiên định của hắn. Tình huống ở Lục gia ta cũng đã điều tra qua. Hắn tuy rằng là Vũ giả tam hệ nhưng lại ẩn nhẫn mười bảy năm, đây mới là thứ đáng sợ nhất của hắn.  

– Tông chủ không phải là có dự định gì đó chứ?  

Lão giả mặc hắc bào do dự một chút rồi nói.  

Sắc mặt Vân Khiếu Thiên biến hóa một chút rồi than thở:  

– Ta không dám có ý định gì. Do dự không quyết, chẳng lẽ là do ta già rồi sao?  

– Ý tứ của tông chủ là?  

Sắc mặt lão giả mặc hắc bào biến hóa, mấy năm nay không một chuyện gì có thể làm tông chủ của hắn do dự.  

– Nếu hắn thực tâm để cho ta sử dụng đến lúc đó tuyệt đối sẽ là một đầu mãnh hổ mạnh mẽ của Vân Dương tông ta, không tới hai mươi năm đủ để khiếp sợ toàn bộ đại lục Linh Vũ. Thế nhưng hắn toàn thân lại tràn ngập sát khí, khí thế lăng nhân, há là vật trong ao. Ta sợ đến lúc đó sẽ không phải là một đầu mãnh hổ của Vân Dương Tông ta mà là một đầu nghịch long a.  

Vân Khiếu Thiên tiếp tục than thở nói.  

– Vậy Tông chủ có dự định gì không?  

Cơ mặt lão giả mặc hắc bào giật giật vài cái rồi khẽ hỏi:  

– Có chút đáng tiếc. Đáng tiếc a. Người này chỉ sợ còn có điều giấu diếm, cho nên ta mới đau đầu vì hắn.  

Vân Khiếu Thiên cười khổ nói:  

– Nhìn lại một chút, đi một Lục Trung, hiện tại lại tới Lục Lâm Thiên này, hai cha con bọn hắn đều khiến ta vô cùng đau đầu.  

– Tông chủ vẫn còn nghĩ tới Lục Trung sao?  

Lão giả mặc hắc bào khẽ hỏi.  

– Hắn và Lục Lâm Thiên rất giống nhau đều vô cùng ẩn nhẫn. Không hổ là phụ tử, chỉ là, ta cảm giác chuyện của Lục gia và Triệu gia dường như không đơn giản.  

Vân Khiếu Thiên nói.  

– Lục gia và Triệu gia trong này đương nhiên có một chút bí mật, chúng ta tìm hiểu nhiều năm như vậy cũng không tìm ra một chút manh mối nào.  

Lão giả mặc hắc bào nói.  

– Quên đi, cứ chậm rãi tìm hiểu thôi. Hiện tại chúng ta chỉ cần chú ý sự tình xảy ra mười năm gần đây đột nhiên xuất hiện một cỗ thế lực thần bí. Những môn phái khác đã liên hệ với ta, cỗ thế lực này dường như đang thẩm thấu vào trong Đại lục Linh Vũ, ẩn giấu đã vài thập niên, dường như đang mưu đồ chuyện gì đó.  

Ánh mắt Vân Khiếu Thiên thu liễm lại, một cỗ hơi thở tức thì xuất hiện, giống như một đầu mãnh hổ đột nhiên mở mắt. Cỗ khí thế vừa rồi vô cùng kinh khủng.  

– Cỗ thế lực thần bí này ẩn dấu vô cùng sâu. Trong Cổ Vực dường như đã sớm có dấu vết của bọn chúng. Thành Đông Hải Ma Vân dường như cũng có thân ảnh của bọn họ.  

Lão giả mặc hắc bào nói.  

– Toàn lực điều tra, không nhanh chóng tra ra lai lịch rõ ràng của cỗ thế lực thần bí này ta không an tâm. Ta có dự cảm, chỉ sợ Đại lục Linh Vũ sắp lâm vào một trận tinh phong huyết vũ.  

Vân Khiếu Thiên than thở, tinh quang trong mắt chợt lóe.  

Thời gian chậm rãi trôi qua, một đêm yên tĩnh. Sáng sớm hôm sau khi tia nắng ban mai vừa mới xuất hiện Lục Lâm Thiên cũng dừng tu luyện, từ trong cơ thể thở ra một ngụm trọc khí, lúc này khí tức của hắn cũng đã gần tới Vũ Sưu cửu trọng hậu kỳ.  

– Không bao lâu nữa là có thể đạt tới Vũ Sư cửu trọng đỉnh phong rồi. Đến lúc đó nên chuẩn bị đột phá Vũ Phách.  

Cảm giác chân khí tràn đầy trong cơ thể, Lục Lâm Thiên lẩm bẩm nói.  

– Chủ nhân, ta có cảm giác ta sắp đột phá, mấy ngày nay ta sẽ tìm một địa phương an toàn để đột phá.  

Thân ảnh Lục Lâm Thiên vừa mới xuất hiện Huyết Tích Dịch đã tới bên người hắn mở miệng nói.  

– Muốn đột phá sao? Vậy ngươi cẩn thận một chút, đột phá trong Vân Dương Tông sẽ khiến không ít người chú ý.  

Lục Lâm Thiên nói, Huyết Tích Dịch rốt cuộc cũng đột phá, sau khi nó đột phá tới Tứ giai trung kỳ hẳn là có đủ thực lực chống lại Vũ Phách lục trọng tới thất trọng.  

– Chủ nhân, ta biết một ngọn núi phía trước vô cùng an toàn, hẳn sẽ không khiến cho nhiều người chú ý.  

Huyết Tích Dịch nói.  

– Đi đi, cẩn thận một chút.  

Lục Lâm Thiên nói, Huyết Tích Dịch đột phá ở trên núi sẽ khiến cho người khác chú ý.  

Huyết Tích Dịch rời đi, hai hàng lông mày Lục Lâm Thiên nhíu lại. Nếu như Huyết Tích Dịch thành công đột phá tới tứ giai trung kỳ, thực lực tuy rằng tăng lên nhiều, chống lại Vũ Phách thất trọng cũng không có vấn đề gì. Thế nhưng cũng còn chưa đủ, yêu thú tới tứ giai tốc độ tu luyện sẽ chậm đi rất nhiều, bản thân hắn cũng phải nhanh chóng chuẩn bị đột phá.  

– Tuyết Sư, chúng ta tiếp tục đi Vạn Vũ Lâu.  

Gọi Tuyết Sư ra Lục Lâm Thiên lại tiếp tục chạy tới Vạn Vũ Lâu. Trong khoảng thời gian này hắn được không ít lợi ích trong Vạn Vũ Lâu.  

Ngoại trừ tư liệu liên quan tới trình tự tu luyện thì trong Vạn Vũ lâu còn có không ít tạp văn dã sử, nhưng tư liệu này cũng không có hạn chế gì. Bất luận là người đọc có tu vi ra sao đều có thể xem, còn có tâm đắc tu luyện các loại vũ kỹ trong Vân Dương Tông tu vi nào cũng có thể xem được.  

Trong mấy ngày này tuy rằng Lục Lâm Thiên không tu luyện Đại Địa Cương Thuẫn và Hỏa Viêm Bạo, còn có Phù Quang Lược Ảnh thế nhưng tâm đắc tu luyện của ba loại vũ kỹ này và những chú ý khi tu luyện Lục Lâm Thiên đã nghiên cứu thấu triệt rồi.  

Lúc hoàng hôn Lục Lâm Thiên lại trở về căn phòng của mình. Vân Hông Lăng sau khi nhìn thấy Lục Lâm Thiên ném túi trữ vật chứa dược liệu trong tay cho hắn rồi nói:  

– Ngươi nhìn xem có đủ không, ta tùy tiện cầm một chút nên không biết đủ hay không.  

Lục Lâm Thiên nhìn dược liệu trong túi trữ vật tức thì mở to hai mắt nói:  

– Đủ rồi, vậy là đủ rồi.  

Mà lúc này trong lòng Lục Lâm Thiên cũng không nhịn được mà ngạc nhiên. Nha đầu này quả thực là chuyên nghiệp, mỗi một loại dược liệu đều lấy đủ mười phần là đủ, thế nhưng trong túi trữ vật này không ngờ mỗi thứ lại có tới năm mươi phần.