– Đó là một nơi kỳ lạ trong Vân Dương Tông. Mỗi ba năm mở ra một lần, nếu được tu luyện đó có không ít chỗ tốt. Mỗi một lần chỉ chọn ra hai mươi đệ tử tiến vào trong đó, cho nên ngươi phải cố gắng tiến vào vị trí hai mươi trên Long bảng mới có cơ hội này.
Vân Hồng Lăng nói.
– Được rồi, ta không nói nữa. Thời gian này ta sẽ bế quan tu luyện, ngươi thành thật một chút cho ta, bằng không ta sẽ không buông tha cho ngươi.
– Thế nào, Thiểm Điện Phi Báo của ta so với Thiên Sí Tuyết Sư của ngươi không kém chứ? Ta đi đây, ngươi mau tu luyện cho tốt, nhớ kỹ không thể để nữ nhân khác cắn ngươi đấy.
Vân Hồng Lăng vội vã nói một câu rồi mạnh mẽ hôn lên má Lục Lâm Thiên một cái. Lập tức giống như chạy trối chết nhảy lên trên lưng Thiểm Điện Phi Báo rời đi. Khuôn mặt đỏ ửng nhìn qua vô cùng kiềm diễm.
Sau khi gọi Tiểu Long ra hộ pháp Lục Lâm Thiên bắt đầu kết ấn, ngón tay không ngừng bấm xuống một đạo linh lực từ trong ngón tay hắn bắn vào bên trong Hỏa Long đỉnh, linh hỏa trong Hỏa Long đỉnh tức thì bùng lên, hỏa diễm xuất hiện lập tức khiến cho nhiệt độ trong căn phòng tăng lên.
Hai tay Lục Lâm Thiên rung lên, một đoàn quang mang đem theo vài cọng dược liệu tiến vào bên trong Hỏa Long đỉnh, dưới nhiệt độ của linh hỏa nhanh chóng để lại linh dịch tinh thuần.
Có Tiểu Long hộ pháp bên ngoài Lục Lâm Thiên cũng có thể yên tâm luyện chế. Thời gian chậm rãi trôi qua, vào ngày thứ bảy, lúc này thủ ấn trong tay Lục Lâm Thiên biến hóa, linh lực mạnh mẽ tuôn ra bên ngoài.
– Ngưng tụ thành đan.
Lục Lâm Thiên quát khẽ một tiếng, thủ ấn trong tay biến hóa, linh dịch trong Hỏa Long đỉnh dưới sự thiêu đốt của linh hỏa trong nháy mắt hội tụ, khí tức trong hỏa long đỉnh cũng ngày một mạnh mẽ, linh lực trên người Lục Lâm Thiên cũng nhanh chóng tiêu hao.
Khoảng nửa canh giờ sau, lúc này trong Hỏa Long đỉnh đã xuất hiện bốn khối cầu to bằng ngón tay cái, dưới sự bao vây của linh hỏa, hình thức ban đầu của bốn khỏa đan dược đang chậm rãi hình thành.
Nhìn bốn khỏa đan dược đang ngưng tụ, Lục Lâm Thiên dừng lại. Lập tức linh hỏa yếu đi một chút thế nhưng vẫn tiếp tục bao quanh bốn khỏa đan dược mà luyện hóa chúng.
Khi màu sắc bốn khỏa đan dược bắt đầu biến hóa thì bề mặt của nó bắt đầu sóng bóng chung quanh có một cỗ dược hương nồng nặc cùng với đó là một cỗ năng lượng cực lớn từ trong đó tuôn ra bên ngoài khiến cho Lục Lâm Thiên không khỏi mỉm cười.
– Thiếu Du, ta tới thăm con, việc tu luyện thế nào rồi?
Vũ Ngọc Tiền hỏi.
– Đệ tử cũng đang muốn đi tìm sư phụ đây. Đệ tử định đột phá Vũ Phách cho nên cần một nơi an toàn và yên tĩnh để bế quan.
Lục Lâm Thiên nói.
Đột phá Vũ Phách, ngưng tụ Vũ đan, chuyện quan trọng như vậy tự nhiên Lục Lâm Thiên không dám sơ ỹ.
– Con muốn đột phá Vũ Phách sao?
Vũ Ngọc Tiền kinh ngạc hỏi rồi lập tức nói:
– Vậy thì con tới chỗ vi sư bế quan đi. Chỗ vi sư còn có một cái tụ linh trận nhỏ do tổ sư con bố trí cho ta, người muốn ta tu luyện nhanh một chút thế nhưng tư chất ta ngu dốt có tụ linh trận cũng không dùng được. Cho nên con ở bên trong mà đột phá, vi sư tự mình hộ pháp cho con, tuyệt đối không có vấn đề gì xảy ra.
– Nhưng như thế lại làm phiền sư phụ.
Lục Lâm Thiên nói, thế nhưng ở đáy lòng Lục Lâm Thiên lại có chút do dự. Hắn đột phá Vũ Phách không giống kẻ khác, nếu có sư phụ ở bên cạnh hộ pháp khi đột phá sẽ an toàn hơn rất nhiều.
– Làm phiền cái gì. Con là đệ tử của ta. Con đột phá Vũ Phách, đến lúc đó thực lực tăng mạnh lại giết thêm mấy tên trên Long bảng cho ta, đó là cấp mặt mũi lớn cho ta rồi.