– Nếu như con đối với Lục gia có oán hận, đối với ta còn oán hận, vậy thì lại đánh ta một chưởng đi. Cho đến khi nào con không còn oán hận nữa thì thôi.
Nhìn Lục Lâm Thiên trước mặt, sắc mặt Lục Trung vô cùng bình tĩnh, thế nhưng trong lòng hắn đang nổi sóng lại không ai biết được.
– Ngươi đáng để ta hận sao? Đáng sao? Ha ha.
Lục Lâm Thiên lập tức cười lớn.
– Ta chỉ muốn nói, tất cả mọi thứ không phải là do ta mong muốn. Lục gia có lỗi với mẫu tử hai người, ta càng xin lỗi mẫu tử hai người. Nếu như hiện tại con có giết ta, ta cũng không có lấy một câu oán hận. Đây là thứ ta thiếu mẫu tử hai con.
Lục Trung nhìn Lục Lâm Thiên, vẻ mặt rất bình tĩnh, thế nhưng trong ánh mắt lại hiện lên sự bất đắc dĩ.
– Giết ngươi cũng không thể nào bù đắp được thương tổn hai mươi năm qua mẫu tử chúng ta phải chịu.
Lục Lâm Thiên đáp, những lời này Lục Lâm Thiên trước đây khi còn sống đã từng nói qua với mẫu thân hắn.
– Ta biết, khi ta trở thành tộc trưởng Lục gia, cũng đã biết được có một số việc thân bất do kỷ, đây cũng là số mệnh của mỗi tộc trưởng Lục gia.
Lục Trung khẽ thở dài nói.
– Không cần phải đem Lục gia ra làm cái cớ, ngươi thiếu chúng ta nhiều lắm.
Lục Lâm Thiên hừ lạnh nói.
– Con thực sự hận ta như vậy sao?
Lục Trung nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt có chút run rẩy.
– Hận? Ngươi không xứng. Trước đây ta không biết, thế nhưng hiện tại, ngươi ngay cả tư cách để cho ta hận cũng không có.
– Lâm Thiên, ta biết, ta rất thất bại. Thế nhưng con phải tin ta, trong lòng ta vẫn còn có mẫu tử hai con. Tất cả những chuyện đó cũng không thể tránh được, ta chỉ có thể tận lực bảo vệ mẫu tử hai con mà thôi.