Lục Lâm Thiên không có chút do dự nói, thân phận đệ tử thân truyền của Vân Dương Tông hắn còn không đặt ở trong mắt nữa là tộc trưởng. Chức vị tộc trưởng Lục gia nói thật dễ nghe, trên thực tế bọn họ đang hy vọng hắn che chở cho Lục gia mà thôi. Khi trước Lục gia đối với Lục Lâm Thiên như thế nào, sau khi chứng kiến thực lực của hắn đã lập tức muốn lấy lòng, Lục Lâm Thiên vô cùng kinh thường những chuyện như thế này.
Lục Lâm Thiên trực tiếp cự tuyệt khiến cho những trưởng lão Lục gia đều biến sắc, nhưng Lục Đông dường như đã sớm đoán được sẽ xảy ra chuyện này, hắn liền nói:
– Lâm Thiên, con không nên cự tuyệt nhanh như vậy, suy nghĩ mấy ngày rồi hãy quyết định.
– Đại bá, con không cần suy nghĩ nữa. Con kính trọng người, không muốn làm khó người, thân phận đệ tử thân truyền Vân Dương Tông con còn không quan tâm, người nghĩ chức vị tộc trưởng này con sẽ quan tâm sao?
Lục Lâm Thiên nói.
Lục Đông khẽ thở dài, không nghĩ tới Lục Lâm Thiên lại kiên quyết như vậy.
– Đại ca, Lâm Thiên đã không muốn làm tộc trưởng thì thôi, huynh đừng làm khó nó.
Sắc mặt Lục Nam đại biến. Trong đại biện, mọi người cũng lập tức nhìn về phía ba người Lục Nam, đối với ba người Lục Nam ăn mặc không phải trả tiền ở Lục gia, thế nhưng lại không xuất lực vì Lục gia, trong lòng chúng trưởng lão sớm đã biết, lúc này đều đứng bên xem náo nhiệt.
– Lâm Thiên, sao con lại nói với cô cô con như vậy?
La Lan thị kéo tay Lục Lâm Thiên, vội vã nói với Lục Nam rằng:
– Nhị cô cô, Lâm Thiên còn trẻ ăn nói không suy nghĩ, muội đừng chấp nhặt với hắn.
– Mẫu thân, bà ta rốt cuộc là nhị cô cô của con sao? Người không nhớ khi trước kẻ nhục mạ mẫu thân nhiều nhất chính là bà ta sao? Loại cô cô như thế này không xứng.
Lục Lâm Thiên nói.
– Lâm Thiên, sự tình trước kia đã qua không cần nhắc lại nữa.
La Lan thị nói với Lục Lâm Thiên.
– Lục Lâm Thiên, ngươi không cần phải kiêu ngạo. Chúng ta ở lại Lục gia thì làm sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng coi như nửa tộc nhân của Lục gia. Ngươi thì tính là cái gì? Đừng tưởng có chút thực lực là có thể diễu võ dương oai tại Lục gia.
Chu Lập Hưng vỗ ghế đứng lên. Ánh mắt nhìn về phía Lục Lâm Thiên tràn ngập hàn ý, chỉ là hàn ý này dường như quá nhỏ, một đại nam nhân bị người khác nói như vậy, tuy rằng trong lòng hắn không dám trêu chọc Lục Lâm Thiên, thế nhưng lúc này cũng phải đứng lên nói vài câu.
– Ha ha, ngươi nói ta là cái gì sao? Ta kiêu ngạo thì thế nào?
Lục Lâm Thiên cười nhạt một tiếng, lập tức đứng dậy đi về phía ba người Chu Lập Hưng, trong mắt mang theo hàn ý. Khiến cho ba người Lục Nam tức giận cũng là do Lục Lâm Thiên cố ý, thù Triệu Tuệ này, sau này báo cũng được. Thù đám Lục Nam này, hôm nay hắn phải báo trước.
Lời Lục Đông nói Lục Lâm Thiên căn bản không nghe, bàn tay như thiểm điện đánh ra một chưởng. Chân khí bùng ra khiến cho không gian gợn sóng. Chu Hải Minh này chỉ có tu vi Vũ Sư mà thôi, loại thực lực này so với Lục Lâm Thiên, căn bản không thể so sánh.
– Lâm Thiên.
Sắc mặt Lục Đông đại biến, thân ảnh đang muốn tiến về phía Lục Lâm Thiên, thế nhưng lúc này có một thân ảnh khác nhanh như thiểm điện đứng trước mặt Lục Đông.
– Đại bá, người là phụ thân của Vô Song tỷ, ta không muốn động thủ với người, người ngồi xuống đi.