Mọi người từ biệt nhau, vẻ mặt đều không nỡ. Cửa hàng và sinh ý của Lục gia trên cơ bản đã được an bài hết. Hai người Lục Đông, Lục Tây hôm nay đều đi về nhà mẹ đẻ của thê tử mình. Lục Trung, La La thị, Vân Hồng Lăng, Lục Vô Song thì hôm nay cũng đi về Vân Dương Tông.
– Lâm Thiên, con phải cẩn thận đó.
Hai mắt La Lan thị rưng rưng không nỡ xa Lục Lâm Thiên.
– Mẫu thân, người cứ yên tâm đi, nhi tử của người không có việc gì đâu. Sau này con sẽ tới Vân Dương Tông thăm người.
Dưới sự lưu luyến không rời, mọi người nhảy lên lưng Lam Ngọc Lang Ưng, La La thị được Lục Trung ôm lên lưng Lam Ngọc Lang Ưng, mà Lục Thiếu Hổ lúc này cũng được Lục Trung mang theo.
Vân Hồng Lăng nói xong, thân ảnh xinh đẹp tức thì nhảy lên lưng Lam Ngọc Lang Ưng.
– Lâm Thiên. Phải cẩn thận, chăm sóc bản thân cho tốt, tỷ và Hồng Lăng sẽ chăm sóc cho tam a di.
Lục Vô Song nói.
Lục Lâm Thiên mỉm cười gật đầu, ý bảo Lục Vô Song đi trước. Đối với hai vị hôn thê này, tuy rằng Lục Lâm Thiên không nỡ xa, thế nhưng hắn biết đây không phải là lúc.
Phất tay cáo biệt với mọi người, hai cánh Lam Ngọc Lang Ưng khẽ rung động, thân thể cao lớn trong nháy mắt biến mất trong không tủng, nhìn bóng lưng mọi người mãi tới khi biến mất, Lục Lâm Thiên không khỏi thở dài. Nếu như Phi Linh môn có thực lực mạnh mẽ thì hà tất hắn phải đem thân nhân đưa đến đó.
– Lâm Thiên, sau này Lục gia phải dựa vào con rồi.
Lục Đông nói với Lục Lâm Thiên:
– Mười lăm năm sau, hi vọng tộc nhân Lục gia có thể trở lại trấn Thanh Vân.
– Mười lăm năm sau, hẳn cũng không khác với dự tính lắm.
Lục Lâm Thiên thầm nói, trong lời nói cũng có hai tầng ý tứ. Mười lăm năm sau, chuyện tình bảo vật của Lục gia cũng đã phai nhạt, mà mười lăm năm sau thực lực của hắn và Phi Linh môn sẽ càng lớn mạnh, tới lúc đó, một khi có đủ thực lực cũng không cần bận tâm nữa.
– Lâm Thiên, tứ thúc đi trước đây.
Lục Tây nói, trước Lục gia lúc này đã có mấy cỗ xe ngựa. Lục gia không có yêu thú phi hành cho nên chỉ có thể dùng ngựa kéo xe thay cho đi bộ mà thôi.
Lục gia to lớn như vậy lúc này hơn phân nửa đã thành phế tích, vô cùng vắng vẻ. Nhìn Lục gia lúc này, Lục Lâm Thiên cũng không khỏi thở dài một hơi. Tất cả những chuyện xảy ra đã vượt qua sự tưởng tượng ban đầu của hắn.
– Lão đại, lần này chúng ta trở về cũng nên báo thù nha.
Cái lưỡi Tiểu Long không ngừng phun ra nuốt vào nói, ánh mắt tràn ngập vẻ giận dữ.