Tiểu Long kiên quyết không nói càng khiến cho Lục Lâm Thiên hiếu kỳ. Thế nhưng hắn cũng không còn cách nào. Dù sao đi nữa sau này hắn cũng biết, xem ra bảo vật trong tay Tiểu Long không bình thường chút nào.
Nhìn Bạch Linh, Lục Tâm Đồng, Tiểu Long Lục Lâm Thiên không khỏi khẽ cười. Xem ra cơ duyên lần này không nhỏ. Hắn cũng nhận được không tồi, chủ yếu chính là hắn còn chiếm được Vô Tự Thiên Thư, đồng thời chín mươi khỏa Vũ Linh thánh quả cùng với hơn năm trăm bộ vũ kỹ Huyền cấp sơ giai và một trăm bộ Linh kỹ, thu hoạch cực kỳ kinh khủng.
Nếu như đám người bên ngoài biết trên người hắn có bảo vật như vậy Lục Lâm Thiên phỏng đoán có lẽ hắn sẽ bị toàn bộ Cổ vực, thậm chí là đại lục Linh Vũ, người của thành Ma Vân cùng nhau truy sát.
Tài không lộ ra ngoài, Lục Lâm Thiên thầm nghĩ tốt hơn mình nên cẩn thận một chút. Mà chiếc nhẫn trữ vật của hắn ẩn thân trên người, người bình thường cũng không có khả năng biết được.
Thu hồi tâm tình, Lục Lâm Thiên chuẩn bị tìm kiếm lối ra, tất cả đều bình yên vô sự Lục Lâm Thiên cũng yên lòng.
Ầm Ầm.
Trong không gian truyền đến tiếng ầm ầm giống như địa chấn, toàn bộ thủy vực run rẩy, bình cảnh khổng lồ trước mặt lúc này cũng run rẩy theo.
Sưu Sưu.
– Cẩn thận.
Bạch Linh quát khẽ một tiếng, trong tay đánh ra một đạo quang tráo nhanh chóng bao phủ không gian mấy thước.
Ngay khi quang tráo của Bạch Linh bao phủ không gian chung quanh. Sóng nước ngập trời chung quanh sân rộng trong nháy mắt nện xuống, giống như là mất đi sự chống đỡ, dòng nước tức thì ập xuống.
Phanh.
Dòng nước ập xuống, áp lực vô cùng lớn mang theo âm hưởng như sấm rền.
– Là lối ra, chúng ta đi.
Trong nháy mắt khi sóng nước ập xuống, Lục Lâm Thiên nhíu mày, lúc này hắn thấy được phía trước có lối ra. Chính là địa phương mà hắn đi vào khi trước.
Thời gian cũng không còn nhiều, mọi người tuy rằng lưu luyến không rời, thế nhưng cũng chỉ có thể không cam lòng mà thôi. Ai bảo vận khí của mình không tốt cơ chứ.
Vẫn có mấy người biết, muốn tiến vào đại điện Vụ Tinh không có một chút quan hệ nào tới vận khí.