Dinh Thự Rubik

Chương 73: C73



Tim tôi như muốn ngừng đập, cả người cứng đờ, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.

Đầu óc tôi trống rỗng, tay chân lạnh cóng, một đôi tay vươn tới lôi tay chân tôi ra.

Tôi ngã xuống, hai tay vùng vẫy, lúc này Lâm Trữ đè lên người tôi.

Tôi không ngờ hắn mạnh mẽ như vậy.

"Anh trai, anh gạt em! Sao anh lại gạt em!" Lâm Trữ run rẩy hỏi, hai mắt đỏ ngầu, mặt dính máu, trông như ác ma.

Sao Lâm Trữ có thể xuất hiện ở đây? Kia là máu của ai? Hắn giết Đại Đầu và Điền Mịch rồi?

"Anh trai." Hắn dùng ánh mắt như khi còn bé chơi thua ở bên ngoài, về nhà nhờ tôi hỗ trợ mà nhìn tôi.

"Đừng gọi tao như vậy! Mày không phải em trai của tao, tao là ai!"

"Anh, anh không tin em, em là Lâm Trữ, em là em trai của anh."

"Mày muốn giết tao nhưng cứ coi tao là thằng ngốc, nói sẽ giúp ta nhưng lại đâm sau lưng tao, em trai tao sẽ không làm như vậy!"

"Là ai nói với anh như vậy, anh tin người ngoài mà không tin em sao? Bọn họ chỉ xúi giục anh thôi!"

"Mày đừng gạt tao nữa, trên người mày không có vết bớt của em trai tao! Còn nữa, hình xăm của mày từ đâu mà ra? Đồ lừa đảo này!"

Sắc mặt hắn thay đổi. Nhân lúc hắn không tập trung, tôi rút con dao ra, hắn bắt lấy tay tôi, hai bên giằng co.

Hắn không giống em trai tôi, hắn quá mạnh, tôi không chiếm lợi thế được.


"Tại sao anh không tin em, tại sao muốn hại em, anh thế mà tính kế em, anh sớm đã phát hiện nhưng lại không hỏi em. Anh trai, anh đúng là anh trai tốt của em."

Giọng hắn dần trở nên méo mó, tôi mặc kệ tất cả, đánh trả bằng tất cả nắm đấm, tôi chỉ muốn sống thôi.

Mắt bắt đầu hoa, thiếu oxy khiến đầu óc tôi dần trống rỗng, ngay khi nghĩ mình sắp chết lần nữa thì tôi nghe thấy tiếng của Điền Mịch.

"Anh Việt, anh không sao chứ?" 

Tôi được đỡ dậy, thấy Lâm Trữ đang ôm đầu nằm dưới đất.

"Chạy mau, chạy mau." Tôi loạng choạng đứng dậy, kéo Điền Mịch định bỏ chạy.

Nhưng chân tôi lại vấp phải thứ gì đó, suýt thì té ngã, tôi quay đầu bắt gặp Lâm Trữ đang nhìn mình chằm chằm, sau đó bột trắng bắn tung tóe.

Mắt cay xè, tôi lập tức che mắt lại.

Chết tiệt,

"Anh Việt, a!"

Điền Mịch buông tay, tôi nghe tiếng cô ấy hét lên chói tai.

"Thả cô ấy ra."

Tôi cầm con dao găm của mình, mò mẫm trong vô vọng.


"Điền Mịch! Cô ở đâu?"

Không ai trả lời tôi, xung quanh im ắng đến đáng sợ.

Toàn thân tôi run rẩy.

"Thằng khốn, có bản lĩnh thì nhằm vào tao đây, đừng động vào người không liên quan. Mày là cái thá gì mà giả mạo em trai tao, bản thân mày có phải xấu đến mức không không dám cho người khác nhìn thấy không!"

Tôi chửi ầm cả lên, lần này chắc không thoát được rồi, nhưng ít nhất tôi phải kéo hắn cùng chết!

Người phía sau lặng lẽ tới gần, có lẽ do không nhìn thấy nên đôi tai đặc biệt nhạy cảm.

Hắn đến rồi!

Khoảnh khắc hắn xông tới, tôi xoay người cầm dao găm đâm mạnh, nhân lúc hắn giãy giụa, tôi rút ra đâm thêm lần nữa.

Tay tôi yếu, chân cũng mềm nhũn, sau khi hắn ngã xuống, tôi cũng không đứng vững, thở hổn hển.

Xong rồi sao? Tôi còn sống không?

Tôi không biết, tôi chỉ biết mình mệt đến mức muốn thiếp đi.

"Điền Mịch? Cô còn ở đây không? Hắn đã chết, chúng ta an toàn rồi."

Tôi không nghe thấy tiếng trả lời, cũng không biết cô ấy thế nào, chỉ biết liều mạng dụi mắt, mong rằng sớm có thể thấy rõ.

Đến khi mơ hồ nhìn thấy, tôi mới nhận ra tay mình có máu chảy từ thi thể kia.

Điền Mịch đã chết, người đầy thương tích nằm trong vũng máu.

Cô ấy nằm ở đó với nhiều vết thương cùng con dao găm của tôi.

Tôi nghẹn họng, toàn thân lạnh toát, nhìn chằm chằm hai bàn tay lạnh toát của mình. Tôi không muốn đối mặt nhưng lại không thể trốn tránh, người tôi vừa giết không phải Lâm Trữ sao?