Dinh Thự Rubik

Chương 74: C74



"Anh trai, đúng vậy, anh đã giết cô ta rồi." Lâm Trữ từ phía sau bước ra, tươi cười đáng sợ, "Anh trai, anh cũng trở thành tên sát nhân như em rồi."

Hắn bước đến trước mặt tôi, rút con dao găm khỏi người Điền Mịch, đưa nó vào tay tôi.

"Anh trai, đừng sợ, dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, cũng không phải có cơ hội bắt đầu lại. Anh trai, chỉ cần anh chết mọi thứ sẽ trở về từ đâu, bọn họ cũng sẽ hồi sinh."

Tôi trừng mắt nhìn hắn.

"Anh trai, anh muốn giết em sao? Nhưng nếu em chết mà anh còn sống, bọn họ có khả năng sẽ không thể sống lại."

Hắn vẫn tươi cười như thể không lo tôi sẽ giết hắn.

Nhưng trò chơi này tôi không muốn tiếp tục nữa, tôi mệt quá rồi, chỉ cần giết hắn, mọi thứ sẽ kết thúc, có điều Đại Đầu và Điền Mịch cứ chết như vậy sao? Tôi không dám đánh cược.

Rõ ràng đối phương ở ngay trước mắt nhưng hắn quá hiểu tôi, còn cho tôi biết kết quả, tôi không thể không cắn răng chịu thua trước khi bình minh ló dạng.


Thôi bỏ đi, đây cũng không phải lần đầu bị đùa giỡn, tôi sợ nhất là nợ người khác, huống chi là mạng người.

Tôi giơ con dao găm lên, định tự đâm chính mình.

"Đừng... Đừng tin hắn!" Giọng yếu ớt của Điền Mịch truyền tới, cô ấy cố giơ tay, "Hắn gạt anh đấy, trong thế giới này chúng tôi chết cũng không sao, chỉ có anh bị ảnh hưởng, anh không thể tự sát, nếu không anh sẽ không còn cơ hội sửa chữa nữa. Giết hắn đi, giết hắn xong là tất cả sẽ kết thúc..."

Cô ấy nói trong hơi thở hổn hển, còn chưa nói xong đã bị Lâm Trữ bó cổ đè xuống đất.

"Buông tay!" Hai mắt tôi đỏ hoe, dùng hết sức lao về phía Lâm Trữ.

Một nhát dao đâm thẳng vào cổ hắn, hắn đứng bật dậy, ngã xuống, máu bắn tung tóe.

Hắn nhìn tôi chằm chằm, gương mặt dữ tợn bỗng trở nên ôn hòa. Hắn cười nhìn tôi, ánh mắt ấy là sự bình thản tôi không thể hiểu nổi, thậm chí còn có chút nhẹ nhõm.

Mọi chuyện đã đi qua, tôi chợt đượm buồn.


Hắn cười nhìn tôi, nhẹ giọng: "Anh, xin lỗi."

Tôi bỗng nhìn thấy thi thể mình nằm trong một con hẻm nhỏ, mặt mũi bầm dập, Lâm Trữ đang ôm tôi, khóc như một đứa bé bất lực.

"Anh trai, xin lỗi, em không nên nhờ anh đi đưa đồ dùm em, đều tại em. Người bọn họ muốn giết là em, anh thay em đi đàm phán với họ, họ không phân biệt được anh và em nên mới đánh anh. Đều tại tôi, bà Dư, người đáng chết là tôi, xin bà, tôi sẵn sàng dùng tính mạng của mình để đổi lấy anh trai trở về, xin bà giúp tôi."

Thi thể của tôi được đặt trong quan tài dán đầy bùa, Lâm Trữ liên tục dập đầu với bà Dư.

"Dùng mạng đổi mạng không phải chuyện dễ, phải cần anh trai cậu đồng ý mới được."

"Tôi sẽ nghĩ cách để anh ấy giết tôi, tôi chết rồi, anh ấy có thể tỉnh lại từ cơ thể của tôi, tôi muốn trả lại cái mạng này cho anh ấy. Anh ấy sẽ không nỡ giết tôi, cho nên tôi không thể là em trai anh ấy, tôi phải không ngừng trêu chọc anh ấy để anh nghĩ rằng tôi là hung thủ, chỉ khi tôi tội ác tày trời, anh ấy mới giết tôi không chút nương tay."

Chúng tôi sống nương tựa vào nhau từ nhỏ, là người hiểu nhau nhất trên thế gian này. Như ước nguyện của nó, tôi đã thật sự giết nó, tôi sống

Nhìn tôi tỉnh lại, bà nội ôm tôi bật khóc: "A Trữ à, gia đình chỉ còn mỗi cháu, cháu không được làm bà sợ."

Bà nội tôi sợ hãi vì không thể tìm được bà Dư.

Dáng người bà còng lưng như vỏ cây khô, nhưng ánh mắt lại như diều hâu nhìn tôi chằm chằm. Thấy tôi mở mắt, bà nội nhìn tôi, ngừng khóc, hỏi: "Cậu là ai?"