Dinh Thự Rubik

Chương 79: C79



Tên Hán Việt: Tang thi thủ hộ giả/ 丧尸守护者

Edit: Ndmot99 🐬🐬🐬


Độ dài: đang cập nhật

___


1

Buổi sáng tỉnh dậy khi tôi đi mở vòi nước thì phát hiện thứ chảy ra toàn là máu, còn chưa kịp kêu lên, miệng đã bị bịt lại.

Bạn trai thấp giọng: "Đừng lên tiếng, bên ngoài toàn tang thi đấy!"




2

Mùi máu tươi rất nặng.

Tôi xoay người, lúc này mới thấy chiếc áo sơ mi màu trắng của anh toàn là máu, trên cổ máu thịt lẫn lộn, còn có máu trào ra liên tục.

"Anh bị cắn rồi." Sắc mặt anh trắng bệch, nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh, "Anh ra ngoài trước, em phải khóa trái cửa đừng có ra ngoài."

"Ông xã."

Tôi ôm lấy cánh tay anh, vừa sợ hãi vừa tuyệt vonjng.


"Không sao đâu, trên bàn có sữa đậu nành với bánh quẩy, em ăn chút đi, anh canh giữ ngay bên ngoài, không đi đâu hết."

Anh đẩy tôi ra, thái độ vô cùng kiên quyết.

"Không, em không muốn."

Tôi không buông ra, thậm chí nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh.

Tôi không muốn anh đi, cho dù chỉ ngay bên ngoài cánh cửa nhưng cũng chẳng khác nào cách biệt giữa hai thế giới.

"Có thể anh sẽ biến thành tang thi."

"Em không sợ! Nếu anh thật sự thay đổi, em sẽ thay đổi cùng anh."

Tôi không buông tay, có chết cũng không buông tay.

Anh không nhúc nhích, im lặng vài giây, thở dài.

Anh trước giờ chưa từng từ chối bất kỳ yêu cầu nào của tôi cả.

Bánh quẩy và sữa đậu nành trên bàn vẫn còn nóng, là tối qua tôi đòi ăn, cho nên sáng sớm nhân lúc tôi chưa dậy anh đã ra ngoài mua.

Nào ngờ trên đường về có một người lao tới cắn mạnh vào cổ anh.

Mọi việc diễn ra quá nhanh.

Xung quanh toàn là tiếng kêu la thảm thiết.

Mặc Ngôn phản xạ mau lẹ, anh đẩy người đàn ông ấy ra, chạy như điên.

Trên đường có vô số người ngã nằm dưới đất.

Thậm chí là ở ngay tầng dưới, người phụ nữ ở phòng đối diện với chúng tôi cũng bị chồng mình đè xuống cắn điên cuồng, nội tạng cũng bị moi hết ra.




3

"Anh có thể cũng sẽ bị biến thành tang thi, chỉ khi anh ra ngoài em mới được an toàn."

Mặc Ngôn ngồi ở sô pha, máu đã không còn chảy nhưng hai mắt đỏ ngầu vô cùng đáng sợ, khi nhìn tôi lộ rõ sự khát máu.

"Thế thì sao? Nếu anh thật sự biến thành tang thi, còn lại một mình em cũng sống không nổi, thay vì bị người khác cắn, thà bị anh cắn còn hơn."

Tôi vừa nói vừa ăn bánh.

Mặc Ngôn không trả lời, đôi mắt của anh càng ngày càng đỏ, toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt, gân xanh trên cổ mỗi lúc một rõ, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

"Anh không sao chứ?" Tôi vội chạy tới lại bị anh thô lỗ đẩy ra.


"Đừng qua đây!"

Tôi còn chưa hoàn hồn, anh đã lao ra khỏi phòng.

Rầm.

Cửa phòng đóng lại, căn bản không cho tôi cơ hội nói gì.

"A!" 

Bên ngoài vọng tới tiếng kêu thảm thiết của anh.

Tôi muốn mở cửa nhưng anh lại cầu xin: "Tiểu Y, nghe an một lần này, chỉ một lần này thôi, đừng ra ngoài."

Cánh cửa thật sự như đã ngăn cách hai thế giới.

Tôi ở trong, anh ở ngoài, tôi dựa vào cửa nức nở gọi anh: "Mặc Ngôn..."

"Không sao, anh không sao."

Lúc đầu anh có thể trả lời tôi, nhưng dần dần đã không còn động tĩnh.

"Mặc Ngôn!"

"Mặc Ngôn!"

Tôi khóc lóc gọi, không ngừng gõ cửa, khẩn cầu anh đáp lại.

Nhưng không có.

Vẫn không có.

Mãi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng gầm rú như dã thú.

"Mặc Ngôn, là anh sao?"

"Mặc Ngôn, anh trả lời em đi, có phải anh không?"


Tôi đứng dậy, nhìn qua mắt mèo.

Lưng Mặc Ngôn hướng về cửa, trước mặt anh là đôi vợ chồng ở phòng đối diện.

Nửa bên mặt người phụ nữ đẫm mã, ruột vẫn lủng lẳng bên ngoài, trong khi người đàn ông đang nhe răng thị uy với Mặc Ngôn.

Mặc Ngôn không rời đi, đứng đó như một ngọn núi.

Người đàn ông kia lao tới.

Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Mặc Ngôn túm lấy đầu hắn đập mạnh vào vách tường.

Bịch!

Như đập nát một trái dưa hấu, máu tươi bắn ra.

Tôi suýt chút nôn ra.

Còn người phụ nữ kia thoáng sững sờ, sợ hãi bò đi.

Người đàn ông bất động.

Lúc này Mặc Ngôn chậm rãi xoay người lại, tôi mới phát hiện đồng tử của anh đã trở nên trắng bệch.

Hai tang thi khi nãy cũng vậy.

Mặc Ngôn đã biến thành tang thi.