Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 24: Nghi Ngờ





Đêm nằm mơ tâm khảm bỗng ưu phiền
Hình bóng ấy cứ chập chờn ẩn hiện
Cái tin Cửu Dương rời Hắc Viện khiến Tiểu Tường chấn động, vội vào Hắc Viện tìm chàng, Trần Tôn bảo chàng đang ở Tây hồ thăm mộ cha mẹ trước khi khởi trình đi Đồng Sơn.

Tiểu Tường bèn ra Tây hồ, thấy Cửu Dương và Tần Thiên Nhân đứng trầm ngâm trước hai ngôi mộ xây bên kia cầu Tây Lâm.

Lúc này ánh tà dương chỉ còn le lói, rải rác những tia vàng vọt đang còn luyến tiếc dương trần nên cố bám chót ngọn mấy hàng thông.

Một vài con chim chưa kịp di cư về phương khác tránh lạnh, đang bay về tổ vui mừng đoàn tụ, xao xác trên các cành cây trụi lá.

Loài ăn đêm chuẩn bị đi săn, chập chờn vỗ cánh.

Tiểu Tường đứng bên kia bờ hồ, chờ Tần Thiên Nhân đi khỏi.

Tần Thiên Nhân không muốn Cửu Dương đi Đồng Sơn, trong tâm phát mối cảm hoài man mác, đứng nhìn tấm bia mộ của cha chàng đến xuất thần.

Cửu Dương thì vừa đứng nhìn tấm bia mộ của mẹ chàng vừa khẽ nhíu mày nghĩ ngợi, chuyện nọ liên tưởng chuyện kia.

Đầu tiên Cửu Dương nghĩ tới Cửu Nạn, bà viết trong thư đi tìm Viên Thừa Chí, rời khỏi bang hội không ghi ngày trở lại, có gì đó không giống tác phong của bà.

Thứ hai, Cửu Dương nhớ đến cái chết của Hoành Lập.

Thứ ba, Cửu Dương lại nhớ lời Tàu Chánh Khê đã bảo Lữ Lưu Lương: “Bọn vãn bối biết chắc không thể ở lại Túc Thiên được nữa bèn cố vượt qua ải Tam Cốc nhưng đêm đó trời tối đen như mực, thật sự không đi được nữa, bèn tìm một khách sạn để dưỡng thương, chỉ mong cho trời mau sáng để mau mau lên đường trở về Hắc Viện nào ngờ bọn chó săn lại tìm đến.


“Người này có địa vị rất quan trọng trong tổ chức,” Cửu Dương nghĩ tới đây nhủ bụng, “nếu hắn có lòng nào thì sẽ là một tổn thất thật hết sức đáng sợ!”
Cửu Dương quyết định đem những ngờ vực trong lòng hết thảy một lần nói ra với Tần Thiên Nhân trước khi chàng đi Đồng Sơn.

- Nhị ca – Cửu Dương gọi - Huynh có thấy kiếp người ngắn ngủi quá hay không?  Chỉ mấy chục năm, thoáng chốc rồi thành cát bụi.

Thế mà con người đối với nhau lại thường xuyên ganh đua, đấu đá, trong tình, danh, lợi mà ngày đêm hao tâm tổn chí, cuối cùng chẳng mang theo được gì.

Tần Thiên Nhân biết mỗi lần sư đệ nói chuyện nhân tình thế thái như vậy là đang có nhiều tâm sự, chàng quay nhìn Cửu Dương.

Cửu Dương tiếp:
- Người xưa thường nói có lương thực ngàn gánh cũng chỉ ăn một ngày ba bữa, có căn nhà lớn cũng chỉ ngủ một gian, báu vật đầy kho trong lòng vẫn có buồn phiền, quan to lộc hậu cũng là đi làm hàng ngày, vinh hoa phú quý cũng chỉ là thoảng qua như mây khói.

Vậy, sống trên đời vì sao cứ phải tranh giành?
Tần Thiên Nhân nhìn Cửu Dương lom lom.

Cửu Dương nói:
- Nhị ca, đệ có việc này thật sự không tài nào hiểu, sao hôm đó bọn quan lính biết hai huynh đang ở Túc Thiên mà tìm tới giết?
Tần Thiên Nhân thấy Cửu Dương bắt đầu vào đề, khẽ lắc đầu, so vai:
- Sau khi rời khỏi chùa Quan Âm hai huynh đã rất cẩn thận, không để lại một dấu vết nào.


Cho nên thật tình huynh nghĩ mãi mà cũng không hiểu.

Cửu Dương nói:
- Các phân đà nằm ở những nơi bảo mật như vậy, ai ngờ lại có kẻ tìm tới, lại cả gan đụng đến hai vị đương gia…
Cửu Dương bỏ lửng câu nói.

Tần Thiên Nhân cười:
- Đệ đã là Gia Cát Lượng tái thế, sao lại không ngờ được?
Sở dĩ Tần Thiên Nhân bảo vậy là vì bấy lâu ở trong hội Cửu Dương nổi tiếng là một kẻ đa mưu túc trí, được coi như quân sư trong hội, mà võ công cũng giỏi.

Giang hồ tặng cho chàng ngoại hiệu Gia Cát Tái Lai.

Hồi còn nhỏ trong đám học trò con nít thời bấy giờ Mã Lương đặc biệt yêu thương Cửu Dương, ông nhận chàng làm nghĩa tử.

Ông cũng đã từng nói trong hai anh em thì tư chất của Tần Thiên Nhân mạnh mẽ nhất, song Cửu Dương mới chính là viên ngọc quí nhưng chưa được mài giũa.

Ông mới đặc biệt hướng dẫn cho Cửu Dương để chàng biến thành một người đầy tài năng, siêu phàm thoát tục.

Bầu không khí ảm đạm giữa hai huynh đệ vì chuyến đi Đồng Sơn nhờ câu nói của Tần Thiên Nhân mà được phá vỡ.

Cửu Dương cười, sau đó không biết nói sao, chàng bị hỏi một câu vô lý tới như vậy, cho dù đầu óc linh hoạt gấp đôi thì cũng không biết trả lời sao, chỉ còn cách im lặng.

Tần Thiên Nhân thu nụ cười, đặt tay lên vai Cửu Dương, ôn tồn bảo:
- Huynh biết đệ đang ám chỉ chuyện gì.

Trước nay những gì đệ nói ra huynh cũng đều thấy đúng, cũng tin.

Với huynh, đệ vô cùng uyên bác, trong cuộc đời huynh chỉ phục có ba người, một là cha, hai là sư phụ chúng ta, người thứ ba chính là đệ.

Cửu Dương quay sang nhìn Tần Thiên Nhân:
- Những điều đệ biết chỉ như nắm lá trong rừng mà thôi.

Cửu Dương nói, đột nhiên một cơn gió thổi qua khiến chàng nhớ lại cơn gió trong nhà hậu đường, bỗng một lần nữa thấy ớn lạnh toàn thân.

Cửu Dương nhìn Tần Thiên Nhân trong lòng cảm thấy rất buồn, người huynh đệ ruột không tin lời chàng.

Cửu Dương nhủ bụng, nhưng chàng không trách Tần Thiên Nhân chút nào.

Tần Thiên Nhân là một người trọng nghĩa khí, nhất là trong tình huynh đệ.

Mà bảy người đương gia lại cùng nhau lớn lên, từ tấm bé đã cùng nhau ăn chung một mâm, ngủ chung một giường, đắp cùng một tấm chăn.

Tình cảm đồng môn thân thiết khăng khít nhau còn hơn Lưu, Quan, Trương kết nghĩa vườn đào nữa.

Thêm vào đó, Cửu Dương nghĩ, lúc này chàng chỉ có thể sắp đặt các nghi vấn, rồi đưa ra các nghi vấn rất đỗi mơ hồ, cái chàng thiếu là những chứng cớ thiết thực bảo làm sao Tần Thiên Nhân tin cho được?
- Thất đệ à.


Cửu Dương nghe Tần Thiên Nhân gọi chàng, Tần Thiên Nhân nói:
- Trong bao năm qua, bảy huynh đệ chúng ta đã cùng vào sinh ra tử, lần thích sát Sơn Tây huynh ấy suýt nữa mất mạng, may là huynh ấy một thân một mình phá vòng vây trở ra ngoài được.

Cho nên con người huynh ấy, theo huynh nghĩ chúng ta không nên nghi ngờ.

Đúng là cái chết của Hoành Lập huynh ấy có phạm bang quy.

Nhưng theo huynh thì chúng ta không nên truy cứu làm gì để tránh làm tổn thương hòa khí giữa các huynh đệ chúng ta.

Cửu Dương im lặng.

Tần thiên Nhân vỗ vỗ lên vai Cửu Dương, nói:
- Tổng đà chủ tin huynh ấy, các trưởng lão cũng tin.

Huynh biết đệ vẫn còn đang lo mình không ủng hộ nổi, nhưng không ủng hộ nổi cũng phải ủng hộ.

Đây là ý mệnh của tổng đà chủ, các đương gia cũng đã đồng lòng.

Cho nên hai huynh đệ chúng mình phải son sắt một lòng trung thành với người.

Tần Thiên Nhân nói xong loáng thoáng thấy bóng dáng Tiểu Tường đi qua đi lại bên kia bờ hồ, phía sau hàng liễu, vẻ nôn nóng.

Tần Thiên Nhân bèn huých khẽ vào hông Cửu Dương một cái nói:
- Tiểu Tường đến tìm đệ, nàng ấy là một cô gái tốt, không được chơi qua đường, đệ phải có trách nhiệm với người ta.

Tần Thiên Nhân cười nói như đúng rồi, dứt lời bước lên cầu.

Tần Thiên Nhân đi đến giữa cầu, Cửu Dương nãy giờ đứng đó im lặng nhìn theo Tần Thiên Nhân, không dưng lên tiếng:
- May là thiếu đà chủ được bình an, lỡ có mệnh hệ gì, tâm nguyện của tổng đà chủ sẽ không ai biết nữa.

Tần Thiên Nhân dừng chân quay đầu lại nhìn Cửu Dương một cái, rồi tiếp tục bước đi trên cầu.

Tiểu Tường chào Tần Thiên Nhân rồi băng qua phía bên kia bờ hồ.

- Huynh làm gì ngồi im ru thế, dáng điệu rù rù như con gà chết, Tố Đình lại chọc giận huynh hả?  - Tiểu Tường cười cười hỏi.

Cửu Dương đang ngồi khoanh đôi tay lại cạnh bia mộ mẹ chàng, đầu cúi xuống trầm tư suy nghĩ, chàng nghe vậy thì ngẩng lên mỉm cười lắc đầu.

Tiểu Tường nói:
- Nói vậy chứ muội biết huynh buồn chuyện gì, huynh không muốn rời Hắc Viện.

Huynh lo khi huynh đi rồi trường học sẽ không có ai bảo vệ trước sự hiếp đáp của lão quan huyện.


Cửu Dương im lặng, trong lòng rối tợ tơ vò.

Tiểu Tường nói:
- Và huynh cũng lo muội ấy không có ai bảo vệ, mà muội ấy đi hái thuốc ở Giang Tô đã về chưa đấy?
Cửu Dương lắc đầu, trong lòng đã rối lại càng thêm rối.

Tiểu Tường tiếp:
- Vậy huynh không thể gặp muội ấy lần cuối cùng hay sao?  Mai huynh đi rồi!
Tiểu Tường nói xong Cửu Dương vẫn không nói gì hết, nàng chỉ đành ngồi xuống bên chàng.

Có đến một lúc lâu, Tiểu Tường lặng lẽ ngồi bên cạnh ý trung nhân của nàng.

Nhiều lần muốn buột miệng nói thêm một câu gì đó để phá tan bầu không khí nặng nề nhưng rốt cuộc nàng không biết phải nói gì?  Thà là chàng hét lên, la lối, mắng chửi, chứ một canh giờ trôi qua rồi chàng không mở miệng nói chuyện, khiến nàng thật lo lắng.

Không biết phải làm gì đây?  Tiểu Tường biết điều chàng cần trong lúc này không phải là những lời đùa giỡn hay an ủi qua loa.

Tiểu Tường biết rõ điều đó, cho nên mới ngồi bên cạnh Cửu Dương đến khi trời tối mịt.

Cửu Dương sực tỉnh nói trời tối rồi muốn đưa nàng về, và chàng đứng lên.

Tiểu Tường lẽo đẽo đi theo chàng, nàng vừa đi vừa đếm từng bước chân, ngực nặng như chèn đá.

Giá như…  Tiểu Tường tiếc nuối vì Giang Nam giấu chàng kỹ quá, đến khi nàng tìm ra thì trái tim chàng đã thuộc về người ta mất rồi.

Nàng biết nàng đã xuất hiện trễ rồi nhưng sao không thể quay đầu lại được?  Tình cảm là một cái gì rất khó nói, nó là cảm xúc mà người ta không thể kìm nén được.

Đến bây giờ nàng vẫn không ngừng yêu chàng, nàng đã tìm đủ mọi lý do để bảo bản thân đừng yêu chàng nữa nhưng không thể.

Nàng phải làm sao mới được đây?
Một giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt Tiểu Tường chực rơi xuống, Tiểu Tường vội dùng tay áo nâng lên lau.

Tiểu Tường nhìn xuống mặt Tây hồ, thấy dưới ánh trăng là một đám bèo trôi ngang, giống như tình cảnh của nàng hiện thời, nàng đối với chàng là gì?  Chẳng là gì cả, chẳng qua là bèo nước vô tình gặp gỡ mà thôi!
Cửu Dương dẫn Tiểu Tường đi ngang một cây đào rất to, gốc cây sù sì.

Một nhánh cây chìa ra sát mặt hồ.

Cảnh xưa hiện dần trong tâm trí chàng.

Năm đó có hai đứa bé dẫn nhau ra bờ hồ này chơi, đứa bé gái ngồi trên cành đào, bàn chân son nhỏ như búp sen nghịch làn nước trong hồ.

- Thiên Văn à – Bé gái nói – Đình tỉ nói đợi lớn lên tỉ ấy sẽ biến thành tân nương.

Đứa bé trai đang bận vẫy vùng với làn nước mát mẻ trong hồ, vẻ lơ đãng như không nghe gì.

Bé gái bụm hai tay làm loa, nói lớn:
- Muội cũng muốn làm tân nương!
Nhưng khi ngẫm nghĩ lại, bé gái bỗng bỏ tay xuống nhăn nhó:
- Mà muội không có hôn phối với ai hết á.

Đứa con trai nghe bé gái tự dưng vòi làm tân nương mãi, mới ngừng chơi đùa trong nước mà bơi lại gần, nhướng mày hỏi với vẻ kì quặc:
- Muội muốn làm tân nương thật á?
- Phải đó! – Bé gái kia gật đầu lia lịa.


- Vậy! – Đứa con trai bối rối gãi đầu thật lâu, cuối cùng cũng lên tiếng - Vậy muội làm tân nương của huynh là được.

Đứa bé gái nhe răng sún cười toe, trông yêu ơi là yêu.

- Ôi!  Thế thì còn phải đợi lâu lắm, đến bao giờ thì muội mới có thể lớn lên đây?
Đó là lần đầu tiên nữ thần y hứa hẹn với chàng, một câu nói ngây ngô.

Lúc đó, nữ thần y cũng gọi là lên tám.

- Huynh cho muội… theo lên Đồng Sơn… được chăng? - Tiếng của Tiểu Tường rời rạc vang lên.

Cửu Dương lắc đầu.

- Muội biết mình là con gái – Tiểu Tường nói - Không tiện ở chung với một đám nam nhân nhưng muội có thể giả dạng nam nhân.

Cửu Dương vẫn lắc đầu.

- Muội đi theo sẽ có người cất rượu cho bọn huynh, hoàn toàn miễn phí, huynh thích rượu Yên Chi Đào Hoa lắm mà không phải hay sao?
Tiểu Tường đưa mắt nhìn lên ngọn cây đào trụi lá, cố vớt vát.

- Muội vẫn còn nhớ lần đầu khi muội tìm ra huynh ở Giang Nam là khi Nghị Chánh đi đến tửu lầu của muội mua Yên Chi Đào Hoa đó.

Rồi Tiểu Tường kể lại cái ngày mà nàng thiếu nữ mười mấy tuổi, bôn ba lặn lội từ Hà Nam, cuối cùng đã gầy dựng lên cả một tửu quán chỉ để gặp lại người trong mộng của mình.

Hôm đó Nghị Chánh nghe tin tỉnh thành mới mở một quán rượu nhỏ rất ngon, bèn tới thử qua cho biết.

Tiểu Tường không biết Nghị Chánh là bằng hữu của chàng bèn hét giá cao vọt.

Nghị Chánh mua có hai cân rượu, giá lại đắt gấp mấy lần ở các tửu lầu bình thường, nên nghe xong tức lắm, Nghị Chánh kêu lên:
- Cô chủ quán gì đó ơi, bán thêm cho tôi con dao luôn đi!
Liền bị Tiểu Tường liếc xéo một cú:
- Vô duyên vừa thôi, ở đây hông bán dao!
Lữ Nghị Chánh đổ quạu la oai oái:
- Hông bán dao, sao cắt cổ tôi đau vậy?
Nói ra thì Tiểu Tường đặt tên cho rượu là Yên Chi Đào Hoa bởi hoa đào mọc san sát hai bên bờ Tây hồ, hằng năm vào độ xuân về, gió xuân thổi qua là như có một trận mưa hoa.

Khắp nơi đều phủ một màu hồng phấn.

Các cánh hoa xoay trong gió như những vũ công đang nhảy múa trông vô cùng đẹp mắt.

Cứ thế kéo dài cho đến tháng Tư, chính là lúc linh khí đất trời thanh khiết nhất.

Khi đó nơi nơi người người đều nô nức dẫn nhau đi trẩy hội hoa đào, để cùng tận hưởng một cuộc sống an nhiên và tự tại nhất.

Cửu Dương nghe Tiểu Tường kể chuyện cũ, tưởng tượng ra gương mặt Nghị Chánh, dầu đang buồn bực lo lắng cũng không khỏi phì cười.

Chàng có nụ cười thật đẹp.

Mỗi lần chàng cười là như cả một khoảnh trời bừng sáng lên, hoặc đang đi giữa trời âm u bỗng thấy một vườn cúc vàng rực rỡ.

Nhưng đã từ lâu rồi, nụ cười tỏa nắng đó không thuộc về Tiểu Tường, mà mãi mãi, nó chỉ là hình ảnh trong những giấc chiêm bao!
(còn tiếp).