Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 23: Nuôi Ong Tay Áo





Tâm tà tâm vật ắt vô minh
Chấp nhất chấp mê luyến hữu hình
Sau bữa cơm chiều khá muộn, Lữ Nghị Chánh thắp đèn chuẩn bị nghỉ ngơi.

Phòng ngủ của chàng ở trong dãy Bắc Phong tư thất của Hắc Viện.

Trời bên ngoài nhờ nhờ, đục đục.

Trăng thượng tuần xuống đến chân trời, khuất sau những đám mây xa, tỏa ra một thứ ánh sáng mờ mịt trộn lẫn với sương đêm nom như khói xám.

Trong đêm tĩnh lặng, bỗng nổi lên tiếng chó sủa, rồi phảng phất nghe tiếng chân từ xa truyền tới.

Lữ Nghị Chánh bèn rời phòng ngủ, bước nhè nhẹ ra hành lang.

Quả nhiên có chuyện bất thường, Nghị Chánh thấy trên bức tường phía Đông thấp thoáng bóng người.

Lúc này trời đã tối mịt, Nghị Chánh nấp sau cây cột một lúc thì thấy một người trên nóc nhà nhảy xuống, chân chạm đất phát ra tiếng động rất khẽ, rồi chạy nhanh về hướng giếng nước.

Nghị Chánh nhìn thân pháp hắn di chuyển trong sân trường học, hiểu võ công người này không tệ.

- Bằng hữu là ai?  Địch hay bạn? - Nghị Chánh hỏi.

Người áo đen không đáp, biết đã bị phát hiện nên nhanh chóng rút trong áo ra một gói giấy màu vàng nhạt, định mở ra thì Lữ Nghị Chánh đoán hắn muốn bỏ độc vô giếng nước, chàng mới bay đến xuất một cước đá gói giấy đó rơi xuống làm cho bột trong giấy vương đầy trên mặt đất.

- Có trộm! - Nghị Chánh la lên.


Lữ Nghị Trung và Nhạc Tam Nguyên có nhiệm vụ tuần tra trường học đêm đó, đang đi gần đó nghe vậy giật mình chạy nhanh tới.

Tần Thiên Nhân, Tàu Chánh Khê, Cửu Dương, Tôn Hứa Khải và Khẩu Tâm đang ở trong thư viện bàn bạc chuyện cống sinh, nghe vậy cũng nhanh chóng xuất hiện.

Bảy người thấy một người đang đứng chỗ giếng nước đối diện Lữ Nghị Chánh.

Trần Tôn là người cuối cùng tiến đến.

Tám người Thiên Địa hội đứng vây tròn, chặn đường lui của tên này.

- Đêm hôm mà được các hạ bất ngờ đến thăm, không biết có điều chi chỉ giáo? - Tần Thiên Nhân lên tiếng hỏi.

Ăn trộm là một trung niên trạc tứ tuần.

Nhạc Tam Nguyên trông thấy gương mặt người này ngờ ngợ, hình như chàng đã từng gặp qua y, mà không nhớ đã gặp ở nơi nào.

Nhạc Tam Nguyên còn đang nhíu mày suy nghĩ, thì người đó động thủ trước với Lữ Nghị Chánh.

Tên trộm biết bản thân khó thoát khỏi nơi này, dự định sẽ bắt Nghị Chánh để làm con tin.

Hai bên lối đi chỗ giếng nước có đặt nhiều chậu hoa san sát bên nhau.

Tên trộm nghiêng mình, chân trái lập tức co lại, bước lên hai bước.

Nghị Chánh cũng nghiêng người bước lên phía trước, thế là hai bên bước chéo qua mặt nhau trên lối đi chật hẹp này.

Hai bên đều dùng song chưởng công kích đối phương, bốn bàn tay chạm nhau trên không, mỗi người phải lùi mấy bước.

Bây giờ vị trí đã thay đổi, Nghị Chánh ở phía Đông, tên trộm ở phía Tây.

Mấy chậu hoa bị ngã sóng soài, hoa cúc vàng đẹp đẽ thế mà trong chốc lát đã bị bốn bàn chân đạp cho dập nát.

Hai người định thần một lúc, lại tiếp tục đấu chưởng.

Sau khi hai bên qua lại mười mấy chiêu, Nghị Chánh biết địch thủ nội công hơn hẳn mình nên liền đổi chưởng pháp thành cước pháp.

Chàng đưa chân ra, xuất chiêu Triều Dâng Thủy Khoái đá vào hạ bàn đối thủ.

Tên trộm đảo người lùi lại.

Nghị Chánh xuất cước không trúng đích, nhưng không hề nao núng, chàng lại sử thế đá khác, nhảy theo, biến chiêu thành Bộ Thần Cước bay đá ngang.

Chàng nhằm bộ vị chính xác, tấn công vào be sườn đối thủ.

Ngờ đâu tên trộm nhẹ nhàng ễnh bụng ra như một con ếch để hứng cước pháp đó.


Trong mình y có mặc giáp bạc nên cước pháp của Nghị Chánh như đá vào một bức tường kiên cố, không sao làm di chuyển đối phương được.

Còn đang thất sắc, thì tên trộm dùng đòn chỏ giáng một cú vào cổ chân Nghị Chánh.

Nghị Chánh liền té sấp xuống.

May mà Cửu Dương phóng ra dùng tay lòn đỡ lấy vai Nghị Chánh.

Đồng thời Cửu Dương cũng dùng cây quạt quét một nhát ngang khiến cho tên trộm phải thoái lùi, Nghị Chánh mới không vập mặt xuống đất.

Cửu Dương cứu bạn xong định bắt sống tên trộm này để thẩm vấn thì Khẩu Tâm phóng vào vòng chiến nói:
- Nếu như ta không chế khắc được nhà ngươi thì ta đây không phải Sát Thủ Thiếc Đầu Lôi!
Khẩu Tâm bay tới đứng chặn trước mặt Cửu Dương, nói vừa dứt câu liền xuất thủ đánh ngay.

Cửu Dương buộc phải lui ra.

Từ lâu, võ công Khẩu Tâm đã thuộc hàng cao thủ nhất lưu nên quyền pháp xuất ra thật sự nhanh như sấm sét.

Lần này, tên trộm đánh bảy tám chiêu, biết không thể không dùng tới binh khí cho nên vội rút con dao để trong ngực áo đâm ra.

Khẩu Tâm hơi cúi xuống một chút, tay phải đã chụp được cổ tay của tên trộm đang đâm tới, dùng sức vặn ngược lại.

Tên trộm phải buông dao ra.

Khẩu Tâm lại phóng chân phải ra đá trúng đầu gối của hắn.

Với mấy chiêu nhanh chớp nhoáng, Khẩu Tâm làm tên trộm lập tức ngã sấp xuống đất.

Tên trộm hoảng sợ đến độ mất tinh thần, vì khi này hắn nằm dưới đất nên toàn thân sơ hở vô cùng, định lăn mình sang một bên rồi bật đứng dậy nhưng hắn thật xấu số, bị Khẩu Tâm xuất liền một cước nhằm trúng vào nơi hắn lăn mình đi.

Ai cũng thấy bàn chân to bè của Khẩu Tâm sắp đạp trúng tên trộm như đạp lên một con gián.


Quả thật tên trộm không tránh né được.

Mọi người đứng đó ai cũng nghe “rắc” một tiếng, tên trộm bị bàn chân của Khẩu Tâm đạp nát xương cổ.

Sự việc xảy ra quá nhanh, khiến cho Cửu Dương không làm sao ngăn cản được, chàng giật mình nói:
- Thiếu đà chủ!  Võ công hắn ta không bằng chúng ta, sao lại giết hắn?
Khẩu Tâm không trả lời Cửu Dương, mà đi đến nhặt gói giấy nâng lên cho ánh trăng rọi vào để xem là thứ bột gì.

Cửu Dương bước theo Khẩu Tâm, nói:
- Bắt sống hắn đem đi tra khảo có phải hơn không?
- Cái này là thạch tín đó - Khẩu Tâm thản nhiên cắt lời Cửu Dương.

Tần Thiên Nhân cùng Tàu Chánh Khê, Tôn Hứa Khải và Lữ Nghị Trung nghe vậy chạy đến đứng tụm đầu lại xem.

Trần Tôn cũng bước lại cầm gói giấy nheo mắt coi, lát sau gật đầu khẳng định.

Chỉ có Nhạc Tam Nguyên là không màng tới chất độc suýt bị người ta bỏ vào trong giếng nước để giết hại cả lũ, chàng bước lại ngồi xuống nhìn mặt tên trộm, sau hồi lục lọi trong trí óc chàng cũng nhận diện được người này.

Nhạc Tam Nguyên à một tiếng rõ to, đứng dậy nói:
- Thì ra hắn là người của triều đình!
Tôn Hứa Khải quay đầu lại hỏi:
- Tam Nguyên biết người này?
- Hắn tên Hoành Lập - Nhạc Tam Nguyên gật đầu nói chắc như đinh đóng cột - Tự xưng là Thanh Sam Thiết Câu ở Trịnh Châu, học trò và Hiểu Lạc đã gặp qua hắn trong một phiên chợ ở Sơn Đông.

.