Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 91: Đại Công Cáo Thành Thượng





Ngày trở lại rộn ràng da diết nhớ
Núi ngàn thông mang tình yêu cởi mở
Do Lâm Tố Đình bị bệnh đột ngột nên cuộc hành trình về lại Hồi Cương trễ nải gần mất một tuần.

May là cuối cùng nàng cũng khỏi hẳn và cơn bão cũng chấm dứt, nhưng vì Lâm Tố Đình còn yếu và chân còn đang bị thương nên hai người lại cưỡi chung một con ngựa.

Mặc dù Tàu Chánh Khê giữ ý không ngồi sát vào Lâm Tố Đình nhưng do ngựa phi dằn xóc thỉnh thoảng thân thể hai người va chạm nhẹ.

Hơi thở của Tàu Chánh Khê phà vào tai Lâm Tố Đình nhưng không làm nàng khó chịu mà còn cảm thấy ấm áp.

Cuối cùng hai người cũng đến vùng sa mạc bao la và yên tĩnh.

Vượt qua thảm cát vàng này là tới nơi cần tới, xa xa đã thấy những lá cờ trắng với chữ Chu màu đỏ bay phất phới.

Hai người tiến vào doanh trại.

Trong khi Tàu Chánh Khê đi tìm mọi người thì Lâm Tố Đình vào lều của Tần Thiên Nhân tìm chàng.

Việc đầu tiên nàng làm khi về đến Hồi Cương là đến thăm chàng.


Tần Thiên Nhân vẫn nằm bất động trên tấm thảm trải giữa căn lều.

Ra chương nhanh nhất tại ++ TRÙMTRUYỆ N.

com ++
- Nhị ca - Lâm tố Đình gọi Tần Thiên Nhân, lay cánh tay chàng.

Nhưng nàng giật mình vì bàn tay nàng chạm phải một thân thể lạnh băng.

Lâm Tố Đình hoảng sợ kêu lên:
- Người đâu!
Một thành viên Thiên Địa hội nghe gọi chạy vào hỏi thăm, Lâm Tố Đình hô:
- Mau mau, nhờ huynh đài đi gọi nữ thần y!
- Dạ!
Người này ra khỏi lều, vừa lúc đó Tần Thiên Nhân cựa mình, mở mắt ra một cách chậm chạp, hình ảnh của Lâm Tố Đình thật mơ hồ trước mặt chàng.

Một lát sau nữ thần y vào lều, thấy Lâm Tố Đình trở về, nữ thần y vụt đến hỏi Lâm Tố Đình:
- Tỉ đã về, làm ơn nói với muội tỉ đã lấy được nhân sâm rồi!
Lâm Tố Đình không trả lời nữ thần y, thay vào đó, nàng lấy chiếc hộp gỗ cất trong túi hành lý đang đeo trên vai đưa cho nữ thần y, sau đó Lâm Tố Đình nói với Tần Thiên Nhân:
- Huynh cố lên, muội đã tìm được nhân sâm về cho huynh!
Tần Thiên Nhân khẽ mỉm cười nhưng không trả lời được.

Cổ họng khô đắng, chàng lại thiếp đi.

Tàu Chánh Khê, Nhất Đình Phong, Lạc Thiết Môn, Tôn Hứa Khải, Khẩu Tâm, Trần Tử Sang, Hồ Quảng Đông và Vạn Văn Thông đang nói chuyện trong căn lều kế bên.

Tàu Chánh Khê kể cho mọi người nghe kế hoạch đột nhập Hắc Viện tìm sâm, tới đoạn Lâm Tố Đình dùng chiếc vòng cỏ và Ngụy Tượng Xu uy hiếp Tế Độ lấy sâm Ngọc Linh ai cũng khen Lâm Tố Đình một câu.

Tàu Chánh Khê cũng bật ngón cái lên:
- Muội ấy rất thông minh - Tàu Chánh Khê nói - Biết cách đối phó Tế Độ.

Lâm Tố Đình vén rèm cửa sổ, nói vọng ra khỏi lều:
- Huynh đã tin tưởng muội rồi chưa tam ca? – Lâm Tố Đình nhìn Tôn Hứa Khải, nói - Muội đã nói không việc gì là muội không làm được mà!

Nhất Đình Phong bênh Tôn Hứa Khải, cười đáp:
- Đấy gọi là duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã.

Đây là lần thứ hai Lâm Tố Đình bị người ta gọi nàng tiểu nhân, lúc trong kho thuốc, Triệu Phật Tiêu cũng đã nói nàng mưu kế đa đoan.

“Duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã” là câu nổi tiếng của Khổng Tử ý nói bọn đàn bà con gái cũng giống loài tiểu nhân đê hèn, cả hai thật khó nuôi dạy, gần thì khinh nhờn, xa thì oán thán.

Cho nên trong mắt thánh nhân chỉ có hai loại người là quân tử và tiểu nhân mà đàn bà được xếp cùng loại với tiểu nhân vì họ làm vướng chân quân tử.

Lâm Tố Đình vênh mặt lên nhìn Nhất Đình Phong, nói:
- Đúng đó, muội là tiểu nhân!  Nhưng lần này nếu Nhất huynh không có một cô em gái khó nuôi giúp đỡ cho thì người bị thương nằm mê man trong đồn Bạch Nhật này không chỉ có nhị đương gia!
Lâm Tố Đình nói xong Tần Thiên Nhân ho khan, Lâm Tố Đình thấy nàng đã làm ồn đến giấc ngủ của chàng, không giỡn với Nhất Đình Phong nữa, nhưng vẫn chưa cam lòng buông rèm.

Tần Thiên Nhân lại ho khan, Lâm Tố Đình quay nhìn chàng, nhủ thầm, mặc kệ mọi người gọi nàng là gì, chỉ cần người nàng yêu được sống, nàng là gì cũng không màng.

Nàng lại quay nhìn Tàu Chánh Khê, và mọi người bên kia căn lều, qua khung cửa sổ nàng thấy ai cũng cười nói vui vẻ với nhau nên cũng nhoẻn miệng cười.

Về phần Tàu Chánh Khê thì trên đường về Hồi Cương không khi nào chàng rời mắt khỏi Lâm Tố Đình.

Bây giờ về tới đồn Bạch Nhật rồi, chàng vẫn quan tâm nàng.

Chàng nói chuyện với mọi người nhưng chốc chốc quay đầu nhìn ra khung cửa sổ.

Chàng vốn lo cho Lâm Tố Đình, giờ thấy nàng đứng trong căn lều của Tần Thiên Nhân mặt tươi rói, không còn chút dấu vết của cơn đau buồn bữa tối hôm trước.


Nữ thần y thì đang vuốt ngực cho Tần Thiên Nhân.

Tàu Chánh Khê thấy diện mạo Lâm Tố Đình kiều diễm vô song, giống như một bông hoa đang độ nở tươi nhất.

Nhưng có ai biết trong lòng Lâm Tố Đình buồn như thế nào?  Nàng thật sự không muốn đứng trong căn lều này, nhìn nữ thần y ngồi trên thảm đặt bàn tay nhỏ nhắn lên ngực Tần Thiên Nhân, rồi sờ lên trán chàng, má chàng.

Nhìn thấy những gì nàng không thích nhìn thấy, hai người kia như hình với bóng, nhưng nếu không ở chung với họ nàng sẽ không được gặp người nàng yêu.

Lâm Tố Đình nén tiếng thở dài.

Có đôi khi nàng thấy mình như một thằng hề, mặt ngoài vĩnh viễn là cười, không ai để ý giọt lệ trong tim nàng.

Lâm Tố Đình càng thêm chua chát trong lòng khi nàng nhớ tới tượng gỗ “thằng hề rơi lệ” mà Cửu Dương đã khắc tặng nàng đã bị hủy.

Có một lần, Cửu Dương và nàng đi làm nhiệm vụ Cửu Nạn giao phó ở Tây An, lúc đi ngang qua tiệm tranh họa Tây An nàng đã dừng chân đứng say sưa nhìn một người Tây Dương vẽ tranh, nàng nói bức tranh thằng hề rơi lệ thật đặc biệt, thế là nàng đòi Cửu Dương khắc cho bằng được hình nộm gỗ giống vậy tặng nàng.

.