Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện

Chương 92: Đại Công Cáo Thành Hạ





Tàu Chánh Khê về tới Hồi Cương nghỉ ngơi chưa được bao lâu chàng đã lãnh nhiệm vụ dẫn binh sĩ đi tuần tra doanh trại.

Hằng ngày, vào khoảng giữa trưa, chàng đứng trên một đồi cát lớn, từ đây có thể nhìn thấy cả một vùng sa mạc mênh mông giáp nhau với vùng thảo nguyên xanh thẳm.

Gió thổi lồng lộng làm tà áo chàng bay phấp phới.

Có hôm chàng đang đứng gác, chợt nghe tiếng gọi.

Tàu Chánh Khê quay nhìn, nhận ra Lâm Tố Đình bèn dịu giọng bảo nàng:
- Đại muội, muội còn đang yếu trong người ra đây làm gì?  Hãy mau trở về trại lính nghỉ ngơi.

Lâm Tố Đình lắc đầu.

Tàu Chánh Khê nhận biết nàng không được vui, đặt tay lên vai nàng, ngoài ra chàng không nói gì.

Lâm Tố Đình đứng lặng bên Tàu Chánh Khê thật lâu, chờ chàng lên tiếng hỏi vì sao nàng buồn là có dịp giãi bày nỗi lòng nhưng chàng cứ mãi im lặng, nàng bèn thở dài lên tiếng:
- Muội không biết phải làm sao bây giờ?  Cảm giác trong lòng muội mâu thuẫn quá.

Trước khi về Hồi Cương muội luôn hy vọng ngày nào cũng được gặp huynh ấy, bây giờ gặp được huynh ấy rồi nhưng cái bóng nữ thần y luôn xuất hiện bên cạnh nên muội lại không muốn gặp.

Hai người họ luôn nhìn nhau đắm đuối làm muội cảm thấy lẻ loi cô độc, không biết xử trí cách sao.

Muội khổ quá!  Không lẽ muội phải tiếp tục giả câm giả điếc suốt đời sao?
Lâm Tố Đình nói rồi nhớ lại hôm trước khi nàng lãnh nhiệm vụ đi lấy nhân sâm nàng đã đến bên Tần Thiên Nhân, thăm chàng, thì nghe trong cơn mơ mơ màng màng Tần Thiên Nhân không ngừng gọi: “Tây Hồ, Tây Hồ.

”  Trong lúc thập tử nhất sinh chàng chỉ nhớ đến một mình nữ thần y làm nàng buồn vô tận, chuyện sống bên nhau chắc mãi chỉ là trong mộng mà thôi!
Khi này một trong những đội trưởng của Thiên Địa hội dẫn theo một toán binh sĩ đến thay ca trực, Tàu Chánh Khê và Lâm Tố Đình bước xuống đồi cát để trở về doanh trại.

Lâm Tố Đình không muốn về doanh trại, nói:
- Ngũ ca, huynh có rảnh không, đi dạo với muội một lúc đi?
Dứt lời tự nhiên nàng nghĩ đến Ngọc Phong, cũng lâu lắm rồi nàng không đến đó chơi.

Ngọc Phong là ngọn núi nhỏ cách trại lính chừng vài ba dặm, núi nhìn càng gần càng đẹp, trắng như tuyết lại còn sáng lấp lánh, toàn khối thuần khiết không tì vết.

Thợ ngọc chỉ tìm được một thỏi ngọc nhỏ là đủ sống sung sướng suốt đời, thế mà ở nơi Thiên Địa hội tập trận lại có nguyên một ngọn núi bằng bạch ngọc thế này.

Nhưng người Hồi rất coi trọng Ngọc Phong, xem như là tính mạng của họ nên người Thiên Địa hội không ai lên núi đẽo ngọc đem đi bán.

Sẵn tiện, Tàu Chánh Khê cũng chẳng có việc gì để làm, gật đầu:
- Huynh cũng thích ngắm cảnh chiều tà ở nơi biên cương này.


Lâm Tố Đình nghe thế liền đề nghị:
- Nếu vậy sao huynh không đi cùng muội, tới Ngọc Phong ngắm cảnh, uống vài ly rượu cho ấm dạ?
Tàu Chánh Khê biết nàng muốn dùng rượu giải sầu, gật đầu tán thành:
- Tại sao lại không chứ?
Họ cùng nhau đi lấy hai thẩu rượu và một cái bát rồi đến Ngọc Phong.

Hai người đứng dưới chân núi ngẩng đầu nhìn lên.

Hồi trước Cửu Nạn nói người nào đến Ngọc Phong cũng đều thấy lòng thanh thản, nhẹ nhõm, mọi lo âu biến hết.

Bà thán phục sự kỳ lạ của tạo hóa.

Lâm Tố Đình buông mình ngồi phịch xuống đất, Tàu Chánh Khê cũng ngồi cạnh nàng.

Chàng không quen uống rượu bằng bát, ngửa đầu tu một ngụm rượu, thoáng nhăn mặt, hạ thẩu rượu xuống rồi dùng tay áo quệt qua miệng nói:
- Rượu không ngon lắm.

Hình như vừa mới cất nên rượu hơi chua.

Lâm Tố Đình cũng rót rượu ra cái bát uống một ngụm lớn, gật đầu:
- Đúng là rượu hơi chua, quả thật vùng quan ải này khó kiếm nơi có rượu ngon như của Tiểu Tường.

Tuy nói vậy nhưng thực tình rượu ngon hay không cũng chẳng có gì quan trọng, Lâm Tố Đình thầm nghĩ trong giờ phút này chỉ cần có người uống rượu với nàng là đủ.

Nàng nghĩ tới lời Cửu Nạn, thấy mọi ưu phiền vẫn như cũ, toàn bộ quá khứ bày ra trước mắt nàng, hình ảnh Tần Thiên Nhân từ hôn với nàng sống lại mãnh liệt trong nàng, nàng đã từng nghĩ cứ yêu chân thành thì sẽ được đáp lại, nhưng, nàng sai rồi!
Lâm Tố Đình lại tiếp tục uống rượu, hết chén này đến chén khác, thoáng mắt thẩu rượu của nàng đã vơi đi quá nửa.

Nàng tiếp tục nâng chén lên, liếc sang thấy Tàu Chánh Khê không uống rượu cùng nàng, Lâm Tố Đình hỏi:
- Ngũ ca không thích cung rượu người khác à?
Tàu Chánh Khê lắc đầu, đặt thẩu rượu của chàng xuống đất, chàng nằm ngả người ra đất gối đầu lên đôi tay.

- Muội cũng không thích người khác cung rượu mình - Lâm Tố Đình nói - Cũng rất không thích đi uống rượu với người khác mà người đó chỉ uống có một chút hoặc chỉ nhìn mà không uống.

Tàu Chánh Khê cười:
- Hình như tất cả những người mê uống rượu thường có một thói xấu là muốn những người cùng uống đều say trước mình?
Lâm Tố Đình nói:
- Có vẻ như ngũ ca rất thông hiểu tính cách của những người thích uống rượu nhỉ?
Tàu Chánh Khê không chút ngần ngừ đáp:
- Bởi vì huynh cũng là một trong số đó.


Chỉ là tửu lượng không bằng thất đệ thôi.

Lâm Tố Đình lắc đầu:
- Muội thấy huynh…
Chưa nói hết câu, nàng rót cho mình ly rượu khác uống xong mới nói:
- Không có vẻ giống như một con sâu rượu như thất ca.

Tàu Chánh Khê biết nàng đang nói khích chàng, thản nhiên cười.

Hai người trầm mặc theo những ý nghĩ của riêng mình.

- Thôi được rồi - Tàu Chánh Khê trầm ngâm một hồi thở dài nói - Bấy nhiêu đó đã đủ, chúng ta nên về, trời đêm ở nơi này gió rất lớn.

Nhưng Lâm Tố Đình không chịu ngưng lại, uống một hơi hết bát rượu nữa, đấy là bát rượu cuối cùng, nàng khà một tiếng như một tay sành sỏi rồi nói:
- Nếu như huynh không có nhã hứng thì đưa thẩu rượu đó sang đây, muội uống luôn phần của huynh cho.

- Muội định làm gì?- Tàu Chánh Khê nói - Định tự chuốc cho mình say à?
Lâm Tố Đình thẳng thắn gật đầu xác nhận:
- Quả thật muội đang có ý đó.

Nhưng làm muội say chẳng phải việc dễ dàng đâu!
Tàu Chánh Khê nghe lời này, thấy nàng thật đáng thương, khẽ lắc đầu:
- Say rồi có thể quên được chuyện buồn hôm nay, sáng mai tỉnh dậy vẫn đâu giải quyết được gì.

Lâm Tố Đình nghe rõ lời này, nhưng vẫn mặc kệ, nàng bưng thẩu rượu của chàng lên, rót ra và uống thêm chén nữa.

Chàng lại lắc đầu.

Bấy giờ mặt trời đã ẩn phía sau núi Ngọc Phong, tứ bề gió bắt đầu thổi mạnh, nhiệt độ xuống rất mau.

Nhưng Lâm Tố Đình không để ý đến điều này.

Tàu Chánh Khê đi tìm những nhành cây khô mang về đốt lửa sưởi ấm cho nàng.

Hai người ngồi bên đống lửa tới khi trăng mới nhú rồi gác núi.

Trên bờ cỏ, cả hai im lặng bên nhau.


Phía trên cao, vầng trăng phả ánh sáng mỏng manh không màu xuống ngọn núi Ngọc Phong và khoảng đất trống đầy gió.

Không biết đang canh hai hay đã hết canh ba nhỉ?  Nhưng chắc đã khuya lắm.

Tàu Chánh Khê thấy lửa sắp tàn, đi tìm thêm mấy cành cây khô rụng quanh chân núi.

Chàng trở lại thấy Lâm Tố Đình cầm thẩu rượu của chàng lên nhưng không còn giọt nào nữa.

Tuy vậy nàng vẫn nâng chén lên ghé vào môi nàng.

Lâm Tố Đình ngồi không vững, té ngửa ra đất.

Xoảng một tiếng, cái bát vỡ làm hai mảnh.

Tàu Chánh Khê thảy bó củi vào đống lửa, đỡ nàng ngồi lên, nói:
- Đó thấy chưa, muội đã say rồi.

Lâm Tố Đình bỗng cười khanh khách, tựa đầu vào vai chàng hỏi:
- Gì chứ, không thích người ta say rượu sao?  Nam nhân thường thích nữ nhân say rượu, khi đó họ dễ dàng thực hiện ý định của mình.

Nói rồi nàng quàng tay ôm lấy cổ chàng, tiếp:
- Muội không muốn về nhà!  Không muốn về nhà!
Tàu Chánh Khê cũng dang tay ôm lấy Lâm Tố Đình.

Tối đó hai người ở lại hang động dưới chân Ngọc Phong.

Khi tỉnh dậy, Lâm Tố Đình thấy mình nằm trong động Ngọc Phong.

Y phục trên người nàng vẫn còn nguyên, cả giày cũng không bị cởi ra.

Tàu Chánh Khê ngồi bên cạnh nàng như khi nàng bị sốt nằm mê man trong căn nhà hoang ở Hồ Bắc.

Lâm Tố Đình nằm trong động nhìn ra ngoài, bên ngoài ánh mặt trời xuyên qua khe đá chênh chếch.

Nàng đưa mắt nhìn Tàu Chánh Khê, chàng đã thức dậy từ sớm, nàng cất giọng buồn buồn:
- Tối qua muội say rượu, đã nói những lời không nên nói, đúng không?
Tàu Chánh Khê nói:
- Thì đã sao?  Bất cứ ai đều có lúc say rượu.

Huống chi hôm qua tâm tình muội không được tốt.

Lâm Tố Đình ngồi lên, cúi thấp đầu, một lúc mới nói tiếp:
- Sau khi say rượu muội đã nói những gì?
Tàu Chánh Khê đáp:
- Muội nói không muốn trở về doanh trại.


- Còn gì nữa?
Tàu Chánh Khê không trả lời mà phản vấn:
- Muội cho rằng mình đã nói gì nào?
Dứt lời tự nhiên chàng nhớ Cam Túc, thèm khát được sống lại những ngày ở đó.

Chàng thực sự bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của Cam Túc.

Dù khung cảnh rất đơn sơ, chỉ là những con đò nhỏ, những chiếc cọc tre, nhưng lại khiến con người ta thổn thức và xao xuyến.

Nhưng quan trọng nhất, có lẽ, vì nơi đó chỉ có hai người.

Chàng thích nhìn nàng ngây thơ đùa giỡn, không muốn thấy nàng suốt ngày nhớ nhung sầu khổ.

Và tự dưng chàng cảm thấy lòng mình nao nao, muốn giãi bày nỗi lòng trước người con gái này.

Nhưng, tại sao lại không nói được nên lời?  Cũng không biết chính xác vì sao yêu nàng?  Vì dung mạo nàng, rất đẹp, tính tình hào phóng, khí phách y hệt mình, cũng thích nhúng tay vào chuyện thiên hạ, thấy việc bất bình quyết không chịu làm ngơ?
- Chuyện gì? - Lâm Tố Đình thấy Tàu Chánh Khê đang đối đáp mạch lạc bỗng im lặng, cười hỏi - Khờ rồi hay sao, sao không nói chuyện, cứ ngó người ta vậy?
Tàu Chánh Khê không nói, lấy trong tay áo chàng ra một gói vải màu tím thẫm đưa nàng, gói vải nhỏ đủ để nàng nắm gọn trong lòng bàn tay.

Lâm Tố Đình mở ra.

- Thằng hề này?
- Tặng muội.

Lâm Tố Đình xúc động nhìn món quà nhỏ trong tay nàng.

Hình gỗ thằng hề này khá giống nhưng không đẹp bằng cái Cửu Dương đã khắc cho nàng.

Nhưng hình gỗ đó đã bị hủy lúc nàng đánh nhau với hai tên Quỷ Kinh Hồn nàng đã làm rơi và bị bọn chúng giẫm nát.

Tàu Chánh Khê thêm lời:
- Huynh không có hoa tay như thất đệ, không biết khắc hình gỗ nên nhờ người ta giúp cho.

- Sao khi không tặng quà cho muội?
Tàu Chánh Khê không biết trả lời thế nào, thoáng im lặng rồi nói:
- Huynh muốn nói với muội, nước mắt thằng hề chỉ là trang sức, nụ cười của nó mới hợp với muội.

Lâm Tố Đình vẫn cúi thấp đầu nhìn món quà.

- Ngũ ca – Nàng nói - Huynh thật tốt, đúng là chỉ có huynh hiểu muội nhất.

Nếu như huynh ấy là huynh thì tốt biết bao.

.