Dịu Dàng Bên Em

Chương 12: Sao lại không nấu cơm?



Câu trả lời của Lê Giang Lâm đã nói lên nỗi lòng của ông Nghiêm, ông liền vui vẻ kéo lấy tay Lê Giang Lâm và Kim Thơ lại với nhau, xúc động nói: “Được rồi, hai đứa biết cố gắng là rất tốt, năm sau phấn đấu để ta có cháu nội, chứ hai thằng kia thì ta không trông mong gì đến chúng nó được, chỉ toàn thứ ăn hại thôi.”

Ông Nghiêm thở dài vỗ vỗ tay KIm Thơ, “Giá như ông nội của con không mất sớm chắc chắn ba con cũng không tự ý làm càng đẩy WOsan đến bờ vựt khó khăn như thế này, sau này phải nhờ hết vào con và Giang Lâm, hai đứa cố gắng lên.”

Lê Giang Lâm im lặng gật đầu còn Kim Thơ thì bất lực ngồi ở một bên nở nụ cười gượng gạo, dù sao cũng là do Lê Giang Lâm tự nói muốn cố gắng có con chứ đâu phải cô, nếu một năm sau ông Nghiêm lại gọi tới hỏi chuyện con cái, để xem anh ta lấy đâu ra một đứa bé đáng yêu cho ba anh ta đây.

Ông Nghiêm dạo này sức khoẻ không được tốt, nói chuyện phiếm một hồi thì đi ngủ, người giúp việc cho biết hôm nay ông đã dậy rất sớm để đợi cậu chủ và cô trở về. Khi hai người rời đi, ông Nghiêm còn chuẩn bị một món quà tặng cho cả hai mang về.

Kim Thơ đứng trước xe, nhìn người giúp việc mang những hộp quà để vào cốp xe, cô đưa tay che trán, có cần nhiều như vậy không? Khi đến chỉ có một giỏ trái cây và một bó hoa, cũng không phải bỏ tiền mua, vậy mà khi về lại cho nhiều quà như vậy, đạo lý gì thế này?

Cô liếc nhìn Lê Giang Lâm, anh đứng khoanh tay một bên vẻ mặt bình thản.

Có vẻ như ông Nghiêm thực sự rất muốn ôm cháu cho nên mới tặng cho nhiều qua như vậy, toàn là những thứ quý giá để tẩm bổ cho thân thể, nhưng thật sự đáng tiếc phải làm cho ông thất vọng, vì Kim Thơ và Lê Giang Lâm chỉ là vợ chồng hờ, và họ đã định sẵn không có bất cứ mối quan hệ tình cảm nào với nhau.

Trên đường trở về, Kim Thơ khó chịu nói: “Chúng ta có thể giả vờ rất ân cần để qua mặt ba anh, nhưng đừng có nói dối là sẽ có con để đổi lấy niềm vui tạm thời cho ông, đến khi không có lại làm ông thất vọng.”

Lê Giang Lâm quay đầu nhìn cô, nhàn nhạt đáp: “Ba tôi nói muốn có cháu vào năm sau, vậy thì để năm sau tính.”

Kim Thơ sửng sốt, “Nhưng nếu kéo dài đến năm sau… Chúng ta làm sao có thể sinh con.”

Cô thẳng thắn nói với anh, Lê Giang Lâm tăng tốc độ lái xe rẽ vào đường lớn, thái độ vẫn rất thờ ơ.

Kim Thơ liếc nhìn anh suy nghĩ một chút, chẳng lẽ trong đầu anh đã có sẵn một kế hoạch, trước tiên là làm theo lời ông già để ông vui lòng, nhưng nếu đến lúc đó cô vẫn chưa thể quản lý được WOsan, kế hoạch không thể thực hiện được nữa, vậy thật sự phải sinh một đứa cháu cho ba anh ta sao?

Nhìn vẻ mặt và thái độ bình tĩnh của Lê Giang Lâm dường như không nghĩ đây là vấn đề khó khăn thì phải, Kim Thơ nghi ngờ trong lòng, chẳng lẽ anh ta thật sự có dự định muốn sinh con với mình? Không không, quên đi.

Trong một gia đình giàu có như nhà của Lê Giang Lâm thì việc có thêm con sẽ được chia thêm nhiều tài sản, ông Nghiêm có vô số gia sản trong tay, từ những bất động sản lớn nhỏ cho đến cổ phần trong công ty, để tránh tình trạng nội bộ xảy ra bất ổn trong tương lai, ông đang từ từ chuyển nhượng số cổ phần đang nắm giữ cho Lê Giang Lâm và hai người con trai khác trong gia đình, nhưng vấn đề là hai anh trai cùng cha khác mẹ của Lê Giang Lâm luôn đố kỵ và tìm cách muốn nắm giữ quyền kiểm soát NIP.

Kim Thơ được biết, tuy rằng hai người này điều lập gia đình đã lâu nhưng anh cả của Lê Giang Lâm là Lê Giang Bình vẫn chưa sinh con, còn anh thứ hai là Lê Giang Minh thì chỉ có một con gái được ba tuổi. Hai người họ đều đang tích cực muốn sinh cháu trai cho ông Nghiêm để được chia thêm cổ phần trong công ty.

Trong trường hợp này, nếu Lê Giang Lâm muốn có một đứa bé để làm cho ông già vui vẻ và có thêm vị trí chắc chắn trong công ty cũng là điều hiển nhiên, và điều đó cũng giúp anh được chia phần gia sản nhiều hơn bình thường.

Bởi vì ông Nghiêm rất coi trọng cuộc hôn nhân của Lê Giang Lâm và Kim Thơ, nên ông đặt biệt muốn họ có sớm có con, như thế sẽ giúp quan hệ hai nhà càng thêm gần gũi hơn. Nếu Lê Giang Lâm có con và đứa bé là cháu trai của dòng họ Lê, thì anh ta sẽ không bị xem là đứa con ngoài giá thú, mà sẽ là cậu ba thực sự của nhà họ Lê, đủ điều kiện thừa hưởng gia sản và quản lý công ty từ chỗ ba mình.

Nghĩ đến đây, bụng Kim Thơ thắt lại, cô vô thức đưa tay sờ lên bụng mình.

“Này Lê Giang Lâm, anh muốn có một đứa con thật sao?”

Lê Giang Lâm cười cười, “Em muốn có con không?”

Trống ngực Kim Thơ đột nhiên đập thình thịch, cô làm ra vẻ thờ ơ ho nhẹ một tiếng, “Tôi chỉ… Tất nhiên là không muốn có con, còn chuyện chúng tôi đã giao ước… Tôi hy vọng sẽ tiếp tục mối quan hệ trong sáng này trong tương lai. Tôi tin rằng cuộc hôn nhân này sẽ mang lại cho anh nhiều lợi ít hơn là một đứa trẻ có thể mang lại. Tất nhiên, nếu anh muốn có một đứa con, chúng ta có thể bàn bạc để kết thúc sự hợp tác này sớm hơn dự kiến, lúc đó anh có thể tìm một người tình nguyện sinh con cho anh.” Xem như kết thúc cuộc hôn nhân này trong êm đẹp.

Lê Giang Lâm lông mi khẽ nhúc nhích, anh ta im lặng một lúc mới nói: “Em nghĩ nhiều rồi.”

Kim Thơ quay đầy nhìn anh, cô thấy vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo bất khả xâm phạm của anh ta, lúc này anh ta đang nghĩ gì?

Về đến nhà thì trời đã gần tối, dì Yến không có ở nhà cho nên cũng không có ai nấu cơm, nghĩ đến bữa sáng do Lê Giang Lâm làm, Kim Thơ không khỏi muốn ăn những món do anh tự tay nấu. Cô muốn hỏi anh chúng ta sẽ ăn gì vào buổi tối và gợi ý anh nên nấu ăn, nhưng ngay khi quay lại đã nhìn thấy Lê Giang Lâm với đôi chân dài miên man đã đi thẳng đến phòng làm việc của mình trên tầng hai, không thèm nhìn cô thêm một cái, coi cô như không khí.

Kim Thơ đứng trong phòng khách nhìn bóng lưng anh đang đi trên cầu thang, vẫn lạnh lùng hờ hửng, Kim Thơ ảo não, linh cảm trong lòng cho cô biết đang có một đám mây đen bao quanh trên đầu mình.

Cô nhận ra hình như Lê Giang Lâm không nói nhiều trên đường trở về nhà, cũng như lúc ở biệt thự họ Lê. Có lẽ khi trở về nhà cũ làm anh nhớ đến mình là một đứa con ngoài giá thú, chỉ có mẹ là hết lòng muốn sinh ra anh, còn những người trong nhà họ Lê chỉ xem anh là đứa con hoang chỉ vì tài sản của dòng họ mà nhẫn nhịn ở lại, cho nên anh không có tâm trạng khi trở về nơi đó.

Kim Thơ biết, ngay cả khi ông Nghiêm không giao quyền quản lý công ty cho Lê Giang Lâm, thì hai người anh của anh ta cũng chẳng làm được gì, dù họ có nhảy dựng lên cũng không thể gánh vát được trách nhiệm nặng nề đó. Lê Giang Bình thì chỉ dành cả ngày của mình để uống rượu, còn Lê Giang Minh thì cờ bạc gái gú suốt ngày, đến nổi bị các tờ báo lá cải đăng tin cặp kè với nhiều ca sĩ diễn viên thấp kém, khiến ông Nghiêm rất tức giận tống anh ra ở ngôi nhà phía sau biệt thự lớn.

Nghĩ đến điều này, Kim Thơ không quan tâm đến việc Lê Giang Lâm có xem hai anh trai của mình như những người không đội trời chung hay không. Nhưng cô rất mong anh là người chiến thắng trong trận chiến này, vì khi Lê Giang Lâm có toàn quyền quyết định đối với NIP, thì WOsan sẽ không bị bán đi, và cô sau khi cùng anh ly hôn, phần tài sản cô muốn lấy lại duy nhất là WOsan.

Bỏ qua suy nghĩ mơ hồ trong đầu của mình khi nghe tiếng bụng sôi lên, Kim thơ liếc nhìn nhà bếp, vì anh ta không muốn nấu ăn cho nên chỉ có thể gọi đồ ăn nhanh bên ngoài mà thôi.