Kim Thơ ngượng ngùng quay mặt đi, “Không phải sao, một mặt anh làm thức ăn cho tôi, mặt khác lại đi nói với người khác tôi là một cô gái phóng túng tuỳ tiện cùng bạn trai…”
Lê Giang Lâm bật cười, “Mấy ngày qua em muốn nói gì với tôi?” Có lẽ không muốn tranh luận với Kim Thơ về một câu chuyện vừa vớ vẩn vừa nhàm chán, Lê Giang Lâm chủ động chuyển đề tài khác.
“Tôi…” Kim Thơ hai mắt sáng lên, “Anh thật sự muốn nghe sao?”
Lê Giang Lâm quay lưng về phía cô, môi hơi nhếch lên, sau đó gương mặt nghiêm nghị như cũ nhìn Kim Thơ dịu giọng.
“Nếu em không nghe thấy cũng không sao. Nghỉ ngơi đi, tôi về phòng làm việc.”
Đang định rời đi thì Kim Thơ đã nắm lấy cánh tay anh, giọng cô vừa dịu dàng lại ngọt ngào.
“Không không, tôi nghe rồi, tôi muốn anh giúp tôi một việc.”
Lê Giang Lâm bật cười, “Tôi chỉ hỏi vậy thôi, không ngờ em có chuyện muốn tôi giúp thật, nhưng chẳng lẽ cứ đứng như thế này sao?”
Kim Thơ nghe giọng điệu của anh liền biết mình nên làm gì, cô mỉm cười đứng sang một bên, “Anh vào ngồi chúng ta nói chuyện sau.”
Cô cong mắt, bàn tay mảnh khảnh nắm lấy cổ tay Lê Giang Lâm kéo anh vào phòng ngủ, Lê Giang Lâm rũ mi mắt cố nén nụ cười trên môi.
Kim Thơ kính cẩn mời Lê Giang Lâm ngồi xuống sofa trong phòng ngủ, cô đứng trước mặt anh chắp hai lòng bàn tay lại, niềm nở mở lời: “Tôi muốn mời Erik Lưu làm gương mặt đại diện cho show diễn đặc biệt cuối năm, tôi không quen với anh ấy nên rất khó hẹn gặp mặt, trợ lý của anh ta cũng không chịu nghe điện thoại. Anh có thể giúp tôi nói với Erik Lưu đồng ý nhận show diễn này được không?”
Lê Giang Lâm rất thong thả: “Cậu ấy còn đang học, nhìn như vẫn còn một kỳ thi, chắc chắn sẽ không nhận show diễn.”
Kim Thơ cúi thấp đầu, “Anh và Erik là anh em tốt của nhau nên nếu anh lên tiếng anh ta chắc chắn sẽ không từ chối. Chỉ là chụp một bộ ảnh để đăng lên tạp chí và hai buổi luyện tập cùng các người mẫu trên sàn Runway cho quen bước chân. Khi đến thời điểm trình diễn, anh ta là Vedette nên sẽ xuất hiện cùng nhà thiết kế để chào out kết thúc màn trình diễn, thế là xong, sẽ không mất quá nhiều thời gian của anh ta đâu.”
Kim Thơ vừa nói vừa tiến đến gần chỗ Lê Giang Lâm đang ngồi, theo từng bước nhỏ sau đó ngồi xổm xuống trước mặt anh, đặt hai bàn tay lên đầu gối Lê Giang Lâm và ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng ướt át, trong đôi mắt như ngưng đọng một tầng hơi nước ngân ngấn lung linh, thậm chí có thể thấy các mạch máu đỏ trong con ngươi đã giãn ra.
“Giang Lâm, anh rất thông minh, chẳng phải trên các tạp chí tài chính điều nói như vậy sao? Chỉ cần anh hành động thì không việc gì là không thể làm được.”
“Giang Lâm, anh là người giỏi nhất, có thể một mình vượt qua hai người anh trai để điều hành một tập đoàn lớn như NIP thì anh quả là không tầm thường, tôi nói thật đó.”
Bàn tay Kim Thơ từ nãy đến giờ điều đặt trên đùi Lê Giang Lâm và nó không ngừng vuốt ve lên xuống.
Mặt Lê Giang Lâm hơi ngượng, anh nhìn Kim Thơ đang ngồi xổm trước mặt mình, “Đứng dậy trước.”
Nghe thấy giọng điệu của anh dường như xem chuyện của cô không quá nghiêm trọng, nhớ đến lời Nhã Lan nói Kim Thơ bắt đầu bám lấy Lê Giang Lâm giọng nũng nịu, “Không được, nếu anh không hứa giúp tôi sẽ không đứng dậy đâu.”
Hai bàn tay KIm Thơ bấu lấy quần Lê Giang Lâm đến nỗi nhăn nhúm thành hai cục hai bên đầu gối, Lê Giang Lâm hơi nghiêng người, đôi mắt sâu của anh đối diện với ánh mắt của Kim Thơ.
“Hôm qua ngồi trên giường của tôi không muốn đi, còn kéo chăn bông của tôi xuống, hôm nay lại muốn kéo quần?”
Kim Thơ: “… ... “
Kim Thơ lúc này mới cúi đầu nhìn hai bàn tay mình đang nằm trên đầu gối của Lê Giang Lâm, không những vậy mà dường như cô đang bấu chặt lấy vải quần của anh, nếu nói muốn kéo quần anh ta xuống cũng không phải sai. Nhận ra sự quá đáng của mình, Kim Thơ vội vàng rút tay về khuôn mặt ửng hồng, cô chậm rãi ngẩng đầu lên mỉm cười gượng gạo giải thích.
“Không phải, tôi thật sự chỉ là có hơi phấn khích quá nên... Còn chuyện tối đêm qua tôi không cố ý, đó chỉ là tai nạn không lường trước được.”
Ngay khi đề cập đến những gì đã xảy ra đêm qua, Kim Thơ không thể không nghĩ đến sự thiếu tế nhị của Lê Giang Lâm khi tấm chăn bông bị cô kéo xuống, ai đời đi ngủ mà trần như nhộng thế kia nói xúi xẻo lỡ như có cháy nhà thì biết làm thế nào? Nhưng nói thật là thân hình của anh cũng không tệ, cũng có cơ bắp, nói chung là đẹp.
Nghĩ xong điều này Kim Thơ thấy có một chút tội lỗi chợt lóe lên trong đầu khi cô nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lê Giang Lâm đang chăm chú nhìn mình.
Anh ta đang nghĩ gì vậy? Tôi thực sự không nghĩ về cơ thể của anh vào lúc này đâu… Thật tội lỗi.
Kim Thơ cúi đầu nhắm mắt lại để bản thân ổn định và đừng suy nghĩ về việc đó nữa. Nhưng trong đầu cô lúc này lại không ngừng có một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, xen lẫn một tia chế nhạo rất khó nhận ra.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Đang nghĩ về cơ thể của anh, Kim Thơ như bị thôi miên mà nói thành tiếng. Khi ý thức được mình vừa nói gì Kim Thơ đưa tay bụm miệng tròn mắt nhìn Lê Giang Lâm.
Anh bật cười nói: “Ngồi xổm lâu trên sàn nhà như vậy sẽ bị tê chân, mau đứng lên đi.”
Kim Thơ mím khóe môi, chuyện đã thế này còn quan tâm đến cái chân bị tê hay sao, mà chân tê thật rồi, như bị kiến bò khó chịu quá, nhưng nếu đứng lên sẽ không đủ thành khẩn anh ta sẽ không chịu giúp thì sao? Cô biết Lê Giang Lâm đang bận công việc nên có lẽ anh ta sẽ không đủ kiên nhẫn để dành nhiều thời gian cho cô, như vậy cứ lôi kéo khi nào anh ta đồng ý giúp mới thôi..