Cũng không biết đã uống bao nhiêu mà giờ đây cô đã không còn nhìn thấy gì nữa rồi. Trước mặt là một mảng mờ ảo, không còn phân biệt được đâu là đâu. Nhã Trúc cố ngồi thẳng dậy, giọng nói khàn khàn gọi ông chủ quán.
"Ông chủ,...ợ... tính... tính tiền... "
Ông chủ quán là một người đàn ông tuổi trung niên, nghe tiếng cô gọi cũng vội vàng đi ra. Lúc nhìn thấy cô gái nhỏ ấy, ông cũng phải cạn lời. Sao lại để bản thân ra thành bộ dạng thê thảm như vậy chứ.
"Cô gái à, cô say quá rồi, để tôi gọi người thân của cô đến đón."
"Con.......con không... ưm... không có người thân. '
"Tôi cũng sắp phải dọn quán rồi, cô cũng đừng làm khó tôi được không?"
"Xin...Xin lỗi! Con đi ... đi ngay!"
Đặt hai tờ tiền xuống bàn, Nhã Trúc cố gắng đứng dậy, bước chân loạng choạng rời khỏi quán nhỏ. Ông chủ quán tốt bụng không yên tâm về con sâu rượu này nên vội vội vàng vàng khóa cửa rồi đi theo phía sau cô.
Một bước nghiêng bên phải, bước nữa lại nghiêng bên trái, cô thật sự không thể đi theo đường thẳng như bình thường. Cô biết bản thân đã say, cũng biết mình buồn cười như thế nào. Nhưng cô cũng biết, chỉ khi say như thế cô mới có thể buông thả bản thân.
"Nè, cô gái à, cẩn thận chút."
Nghe có giọng nói của ai đó, Nhã Trúc quay lại nhìn. Đôi mắt mơ màng nhìn thấy một dáng người đang chạy đến. Mặc dù không nhìn rõ nhưng cô mơ hồ nhận ra đó là giọng của ông chủ quán.
"Con... Con trả tiền... Ợ... Trả tiền rồi mà!"
"Tôi biết! Hay là tôi tìm một chỗ cho cô nghỉ trước đã, chứ cô như vậy ra ngoài không an toàn đâu."
"Chú... Cứ mặc kệ con ợ... dù sao thì... cũng... cũng không có ai ... đâu!"
cần con
Nói rồi cô bật cười, nụ cười như điên dại của một kẻ say. Ông chủ quán nhìn bộ dạng của cô mà chỉ lắc đầu. Ông không hiểu cô đã phải trải qua những gì mới để bản thân buông thả đến thế.
"Cô gái à...
"Ưm...Con không sao, con... tự...ưm... tự lo được. Cảm giác ơn... Chú...
Nói rồi cô xoay người đi tiếp, chỉ là mới đi được một bước thì đã mất thăng bằng mà ngã xuống. Ông chủ quán giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy cô nằm gọn trong vòng tay của một thanh niên trẻ.
"Không phải mạnh miệng lắm sao! Sao bây giờ lại thảm hại vậy?"
"Cậu trai trẻ à, cậu quen cô gái này sao?"
"Vâng! Đây là người quen của tôi.!
"Có thật là người quen của cậu không?"
Ông chú tốt bụng nửa tin nửa ngờ, anh mắt nhìn người kia mang theo ý dò xét. Người đàn ông trẻ tuổi cười khổ, cũng không biết giải thích thế nào để ông ấy tin.
"Um..."
Cô gái nhỏ trong lòng cựa mình kêu lên, anh cúi mặt xuống, đối diện với
gương mặt ửng đỏ vì say của cô mà mạch loạn tim rung. Cô gái này... thật khiến người ta muốn ... cắn...
"Mộ Nhã Trúc, có nhớ tôi không? "
Nghe có người gọi tên mình, cô nhíu chặt mày, ánh mắt mơ hồ nhìn anh.
"Ưm... anh..."
"Mới đó đã quên tôi rồi sao?"
"Giọng nói này... Ừm... Hình như chồng..."
"Chú à, chú nghe rồi đó, tôi là chồng của em ấy. "
Nghe được chính miệng cô gọi chồng, ông chủ quán mới yên tâm. Nhìn hai người một lúc, ông nói.
"Vậy thì cậu đưa cô bé về đi, cô ấy say lắm rồi.
"Vâng! Cảm ơn chú!"
"Không có gì! Cậu trai trẻ à, haizzz... phụ nữ ấy à, yếu đuối lắm. Cậu đừng để vợ mình buồn nữa, tôi thấy cô bé đau lòng không ít đâu!"
"Vâng, con biết rồi! Cảm ơn chú.
Ông chủ quán gật đầu rồi cũng rời đi. Anh nhìn theo ông ấy rồi lại nhìn xuống người trong lòng. Nhã Trúc lúc này đã say lắm rồi, cô đã ngủ trong vòng tay anh lúc nào không hay.
"Mộ Nhã Trúc, em nói thử xem tôi nên làm sao với em đây"
Hoắc Tư Vũ mỉm cười, hai cánh tay bế cô lên ôm vào lòng mình. Đặt cô ngồi vào trong xe, ngón tay anh chạm nhẹ lên má cô. Cô gái này có đôi mắt rất đẹp, vừa ấm áp lại pha thêm chút cô đơn, sâu thẳm trong ánh mắt ấy còn mang theo chút nét buồn khiến người ta nhớ nhung khắc khoải. Đôi mắt ấy thật giống cô bé năm đó, "cục bông nhỏ" của anh.
Lần đầu tiên Hoắc Tư Vũ mỉm cười dịu dàng đến thế. Anh vuốt nhẹ tóc cô, giúp cô thắc dây an toàn rồi khởi động xe rời đi...
[...]
Tần Tử Sâm đang ở sân bay, anh cứ xem đồng hồ liên tục, trong lòng lại bức bối vô cùng. Đã hơn một tiếng đồng hồ, vậy mà vẫn chưa có tin tức của cô. Cô gái này, rốt cuộc là đã đi đâu rồi.
Anh yên lặng ngồi trên ghế, ánh mắt chăm chú nhìn vào chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của mình. Đây là nhẫn cưới của anh và cô, được đích thân ông nội anh chọn. Hôm nay cũng là ngày hai người kết hôn, vậy mà...
Nghĩ đến đó, tự dưng anh lại cảm thấy có chút mủi lòng, có chút hổ thẹn. Dù chỉ là kết hôn trên danh nghĩa, nhưng đêm nay cũng được tính là đêm tân hôn của hai người. Anh lại bỏ cô một mình để bay đến bên cạnh "bạch nguyệt quang". Nếu cô biết, liệu cô có đau lòng hay không...
Tiếng chuông điện thoại kéo anh thoát ra khỏi dòng suy nghĩ. Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, anh nhắn nút nghe.