Cách một cái màn hình điện thoại, Tô Dịch dường như cảm giác được từng đợt lạnh lẽo tỏa ra từ người ông chủ của mình. Cảm giác lạnh sống lưng ấy khiến anh phải rụt cổ lại, thậm chí muốn độn thổ để bảo toàn tính mạng của mình. Mà kể cũng lạ lắm, chẳng phải nói hôm nay sẽ bay sang nước A để thăm "Bạch nguyệt quang " của anh sao. Tại sao bây giờ lại...
"Bọn họ đang ở đâu?"
Giọng nói lạnh lùng của ai kia vang lên khiến anh cảm giác như thần chết đang cận kề. Vì sinh mạng bé nhỏ của mình, anh lập tức trả lời.
"Sếp, họ đang ở khách sạn Kim Ngưu! Hình... "
"Đến sân bay đón tôi!"
Hình như cô Mộ say rồi...
Lời còn chưa kịp nói, người bên kia đã tắt máy. Tô Dịch nhìn màn hình điện thoại sáng lên, nhất thời cũng không kịp phản ứng. Mãi một lúc sau, anh mới lắc đầu thở dài.
"Sếp ơi là sếp... anh phải tăng lương cho tôi gấp hai... À không, phải là gấp ba mới đúng.
Rõ là thuê anh để làm trợ lý, vậy mà... âm thầm bảo vệ bạch nguyệt quang của sếp là anh, theo dõi "phu nhân" của sếp cũng là anh. Tính ra anh còn giải quyết luôn cả việc gia đình của sếp ấy chứ. Thật là ...
"Số mình... khổ quá đi mất".
Khẽ thở một hơi dài, Tô Dịch ngẩng mặt lên trời, âm thầm cầu phúc cho " phu nhân " của mình. Hy vọng là cô sẽ bình an.
[...]
XIN THÔNG BÁO
Chuyến bay mang số hiệu: HOTJOB2024
Giờ khởi hành: 22:00
Giờ cất cánh: 22:30
Nơi đi: Thành phố Y
Hạ cánh: ngày 30-11-2014
Điểm đến: Thành phố A
. . Quý khách lưu ý.
Chuẩn bị đầy đủ hành trang, bao gồm: Kiến thức, sức khỏe, vững tin, ... và nhớ chuẩn bị kỹ càng cho kịp giờ máy bay cất cánh.
Quan trọng nhất là phải luôn tuân thủ các quy tắc an toàn bay để chuyến bay diễn ra thành công tốt đẹp.
( Cái này copy trên Google á m.n :-))
Tiếng nhân viên sân bay thông báo chuyển bay đến thành phố A chuẩn bị cất cánh đang vang lên, báo hiệu chuyển bay sắp cất cánh...
Tần Tử Sâm cũng đã nghe rõ, chỉ là anh không quan tâm nữa rồi. Dứt khoát mang hành lý rời khỏi sân bay, anh mang theo tâm trạng vô cùng tức giận. Trong đầu anh hiện lên vô số câu hỏi vì sao... Vì sao cô lại đi cùng Hoắc Tư Vũ, vì sao anh đã đưa cô thoát khỏi tay hắn mà bây giờ cô lại tự đâm đầu vào. Vì sao... cuối cùng là vì sao...
"Mộ Nhã Trúc, em tốt nhất nên chuẩn bị lời giải thích cho vừa ý tôi đi."
Điện thoại lại vang lên, cái tên Tiểu Linh Chi hiện lên trên màn hình nhưng anh cũng không màn để ý. Anh chỉ biết là bây giờ, bản thân anh đang vô cùng tức giận. Anh nhất định phải làm rõ chuyện này.
[.....]
Khách sạn Kim Ngưu...
Hoắc Tư Vũ ôm cô gái nhỏ đến phòng Vip của khách sạn rồi đặt cô nằm xuống giường. Nhìn gương mặt đỏ ửng vì say của cô, anh lại cảm thấy có chút đáng yêu. Cẩn thận đắp chăn cho Nhã Trúc, anh xoay người đi vào phòng tắm. Một lát sau thì trở ra.
Ngồi xuống bên cạnh cô, ngón tay anh vô thức chạm nhẹ vào gương mặt nhỏ nhắn ấy. Từ lần đầu tiên gặp cô ở Mộ gia, anh đã cảm thấy cô rất quen thuộc, trái tim cũng vô thức mà đập loạn vì cô. Hoắc Tư Vũ anh chưa từng động lòng vì bất kỳ cô gái nào, ngoại trừ "cục bông nhỏ", người mà anh đã từng hứa rằng sau này sẽ cưới cô.
Nhớ đến "cục bông nhỏ ", trái tim anh bỗng mềm mại đến lạ. Ngoài mẹ anh ra, cục bông nhỏ " chính là người đầu tiên đối tốt với anh. Cô bé có đôi mắt tròn ngây thơ ấm áp nhưng lại mang nét cô đơn và pha thêm chút u buồn. Cô bé đó là người đứng ra bảo vệ anh khi anh bị lũ trẻ ở xóm nhỏ ức hiếp. Là người đưa tay ra đỡ anh đứng dậy khi anh còn lem luốc ngồi trên đất. Là người chia cho anh một nửa viên kẹo mà mình có. Là người anh đã từng tự thề rằng sẽ ôm lấy và bảo vệ cô suốt đời... Nhưng...
Ít lâu sau đó, người của Hoắc gia tìm được anh và đưa anh đến thành phố này. Cũng từ đó hai người lạc mất nhau.
Suốt bao nhiêu năm qua, anh vẫn luôn không ngừng tìm kiếm cô bé năm đó. Nhưng tất cả đều chỉ là công dã tràng. Cô bé đó giống như bốc hơi biến mất khỏi thế gian này, làm cách nào cũng không tìm được cô. Bấy nhiêu năm trôi qua, anh vì cô bé năm nào mà khép lòng mình lại, từ chối tất cả chỉ để đợi đến ngày tìm được người mình ngày nhớ đêm mong. Cho đến khi gặp được Nhã Trúc, anh mới lại cảm thấy tim mình lần nữa đập rộn ràng.
"Mộ Nhã Trúc, em rốt cuộc là ai?"
Là ai...
Có phải là cô bé nhỏ năm đó...
Có phải là cục bông nhỏ của anh hay không...
"Mộ Nhã Trúc..."
Cho đến ngón tay anh vén tóc cô, để lộ một vết sẹo nhỏ trên đầu gần trán bên phải, trái tim anh gần như ngừng đập. Anh nhớ... Năm đó, cục bông nhỏ vì bảo vệ anh mà bị đám trẻ ấy ném đá trúng vào đầu đến chảy máu. Sau một thời gian, cô bé còn cho anh xem vết sẹo trên trán mình. Anh nhớ lúc đó cô ấy nói...
"Có phải em xấu đi rồi không?"
"Không có đâu, cục bông nhỏ vẫn đáng yêu nhất."
"Bà nói con gái có sẹo rất xấu, sau này lớn sẽ không có ai dám cưới em đâu"
"Không ai cưới thì anh cưới! Cục bông nhỏ, đợi anh nhé, đợi anh lớn, anh sẽ cưới em."
Bao nhiêu kí ức ùa về khiến Hoắc Tư Vũ run lên. Anh nghe được cả nhịp tim mình đang đập nhanh gấp đôi với bình thường. Anh vừa vui lại vừa sợ... Nếu thật sự là cô ấy thì anh sẽ rất vui. Nhưng nếu không phải thì anh sẽ đau lòng lắm...
Cố trấn an bản thân mình, anh đưa tay kéo áo cô xuống. Nhìn vết bớt hình cánh hoa nhỏ trên vai bên trái của cô khiến anh lặng người. Cảm giác cay cay từ đâu ập đến, anh rõ đang cười mà nước mắt chẳng hiểu sao lại rơi...