Cả thế giới bỗng như ngưng đọng, thời gian cũng như đã dừng lại ngay khoảnh khắc ngọt ngào ấy. Hoắc Tư Vũ chăm chú nhìn cô, ánh mắt dịu dàng mang theo sự nhung nhớ mà anh giấu suốt ngần ấy năm trời. Người anh thương mong ấy, cục bông nhỏ của anh ấy, cô ấy đang ở ngay trước mắt anh rồi.
"Cục bông nhỏ, anh nhớ em lắm!"
Cảm giác cay cay dâng lên tận sống mũi, nơi khóe mắt cũng nặng trĩu vài giọt đắng cay. Coi như sự chờ đợi của anh đáng giá, cũng xem như ông trời không phụ người có lòng. Người anh tìm kiếm cuối cùng cũng tìm được. Chỉ là... Cục bông nhỏ ấy, nay đã là vợ của người khác mất rồi...
Giá mà anh biết sớm hơn một chút, giá mà anh tìm được cô sớm hơn một chút thì có lẽ...
Âm thanh báo cuộc gọi đến kéo anh ra khỏi dòng cảm xúc miên man. Nhìn dãy số gọi đến, anh nhíu mày rồi cũng vẫn bắt máy.
"Chuyện gì? "
"Thiếu gia, có người muốn... "
Giọng nói hoảng hốt của cô lễ tân vang lên trong điện thoại. Nhưng còn chưa dứt lời thì hình như điện thoại đã bị ai đó giành lấy. Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam lạnh lẽo, Hoắc Tư Vũ còn nghe được cả sự giận dữ trong ngữ điệu của người kia.
"Hoắc Tư Vũ, bắt cóc vợ của người khác là phạm pháp đó."
"Mới đó mà đã tìm tới rồi sao? Tôi còn tưởng cậu sẽ bay đến thành phố A với Linh Chi cơ đấy."
"Người của tôi đâu?"
"Ngủ rồi!"
"Hoắc Tư Vũ... "
"Cô ấy ngủ rồi! Đợi cô ấy tỉnh dậy tôi sẽ nhắn là cậu đến tìm"
Không đợi người bên kia trả lời, anh đã tắt máy. Rõ ràng Linh Chi đã nói, đêm nay Tần Tử Sâm sẽ bay đến chỗ cô ấy, vậy thì tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây. Chẳng lẽ...là vì Nhã Trúc sao?
Không đâu! Chắc chắn không thể nào!
Tần Tử Sâm yêu Diệp Linh Chi suốt bao nhiêu năm qua, yêu cô ấy hơn cả mạng sống của mình. Tình yêu đó ai cũng nhìn thấy, ai cũng động lòng. Không lí nào lại vì một cô gái mới quen mà lại thất hứa với cô ấy.
Gác lại dòng suy nghĩ, anh xoay người ngồi xuống bên cạnh cô. Bàn tay nhẹ nhàng chạm vào gò má ửng hồng ấy, anh mỉm cười thật dịu dàng.
"Em còn ngủ sao hả? Chồng em đến tìm tới nơi rồi kìa!"
[...]
Tần Tử Sâm đứng ở quầy lễ tân, toàn thân toát lên sự lạnh lẽo khiến cô nhân viên ở đó sợ đến xanh cả mặt. Tô Dịch đứng bên cạnh cũng bị dọa cho sợ đến tắt mật, chỉ dám im lặng đứng một bên chẳng dám làm gì. Lần này thật sự là có chuyện rồi...
"Nhã Trúc à Nhã Trúc, cô đúng là gan to bằng trời rồi! Tôi... haizzz không giúp cô được đâu, xin lỗi nhé!"
Tô Dịch đứng đó âm thầm cảm thán, vừa cầu nguyện cho cô " mợ chủ nhỏ" của mình có thể bình an vô sự vượt qua được kiếp nạn lần này. Chơi gì không chơi lại muốn đi chơi với hổ, đúng là chơi dại rồi.
"Mau đưa tôi đến phòng của cậu ta, bằng không tôi lập tức đốt sạch sẽ khách sạn của các người. "
Lời anh nói khiến cô lễ tân sợ đến run người. Trước ánh mắt như muốn giết người của anh, cô ấy cũng chỉ đành làm theo lời anh nói. Việc có thể mất nhưng mạng nhỏ thì nhất định phải giữ được. Nếu có bị trách móc, cùng lắm cô xin từ chức là được rồi.
Theo sau cô nhân viên lễ tân, cô ấy đưa anh đến một căn phòng duy nhất, sang trọng nhất ở trên tầng cao nhất. Anh nhíu mày nhìn cô ấy rồi nói.
"Mở cửa! "
"Tôi... Tôi không có chìa khóa! "
Tần Tử Sâm liếc nhìn cô một cái rồi nhếch môi cười.
"Cô không mở thì tôi phá!"
"Anh à, vô ích thôi! Đây là căn phòng đặc biệt được thiết kế dành riêng cho Hoắc thiếu gia. Nó sử dụng ổ khóa vân tay, thiết kế mang tính bảo mật cực kỳ cao, không phá được đâu."
"Hoắc Tư Vũ, cậu được lắm!"
Nếu chỉ là khóa bình thường thì anh thừa khả năng để phá. Nhưng ổ khóa vân tay thì anh cũng hết cách rồi.
Đang không biết làm thế nào thì cánh cửa tự động mở ra. Hoắc Tư Vũ đứng trước cửa, một tay cầm ly rượu vang đỏ, chiếc áo sơ mi trắng mở bung vài nút để lộ vùng cơ ngực săn chắc. Ánh mắt cợt nhả nhìn Tần Tử Sâm rồi nhẹ nhàng bảo cô lễ tân bên cạnh.
"Hết chuyện của cô rồi, đi đi."
Nhận được lời đó, cô ấy không chút chần chừ mà lập tức chạy đi. Tô Dịch nhìn theo dáng dấp ấy, trong lòng cảm thấy bản thân sắp chết đến nơi rồi. Sếp à, anh cũng cho tôi đi đi được không...
"Người đâu?"
Tần Tử Sâm lạnh lùng lên tiếng, Hoắc Tư Vũ lại tỏ vẻ không quan tâm, đưa rượu lên uống một ngụm rồi mới trả lời.
"Đang ở bên trong."
Tần Tử Sâm muốn đi vào thì bị cản lại.
"Tránh đường!"
"Đây là phòng riêng của tôi."
"Tránh đường!"
"Xông vào phòng người khác là đang xâm phạm quyền riêng tư của người ta đó anh bạn à."
"Hoắc Tư Vũ, cậu là đang chê mình sống quá lâu rồi đúng không?"
Hoắc Tư Vũ nhìn anh rồi bật cười, lần đầu tiên anh ta thấy Tần Tử Sâm lại tức giận vì một người xa lạ. Điều này phải nói là trước đây chưa từng xảy ra bao giờ.
"Tử Sâm à, cậu đây là đang ghen sao?"
"Bớt nói nhảm đi, gọi cô ấy ra đây!"
"À... Vậy ra cậu... đã hết yêu Linh Chi rồi sao?"
"Hoắc Tư Vũ... "
"Tần Tử Sâm, Linh Chi nói đêm nay cậu sẽ đến đó. Cô ấy đã đến sân bay để đón cậu rồi. "
"Cậu không có tư cách nhắc đến cô ấy!"
Hoắc Tư Vũ thu lại ý cười, ánh mắt dò xét nhìn người đối diện.
"Chẳng lẽ, cậu đã động lòng với cô gái nhỏ này rồi sao?"
Tần Tử Sâm nhất thời ngây người, ánh mắt kiên định trong giây phút dường như đã bị lung lay. Chỉ là anh che giấu rất giỏi nên Hoắc Tư Vũ không nhìn ra mà thôi.
"Chuyện riêng của tôi không phiền cậu quản"
"Hình như tôi đoán trúng rồi! Tần Tử Sâm, cậu rung động với Mộ Nhã Trúc rồi! "
"Tôi không muốn nói nhiều lời, mau đưa cô ấy ra đẩy!"
"Người... Tôi sẽ trả cho cậu. Nhưng mà... Tôi muốn nhắc nhở cậu một câu."
"Câu gì? "
"Nếu cậu không yêu Nhã Trúc thì tốt nhất cũng đừng làm cô ấy đau lòng."
"Vợ của tôi, tôi tự biết yêu thế nào cho đúng."
"Tốt nhất là được như lời cậu nói. Bằng không, tôi nhất định sẽ cướp cô ấy và đưa cô ấy đi, mãi mãi không cho cậu cơ hội tìm thấy đâu."