Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1016: Tưởng chết nhưng chưa chết



Cơ thể mềm mại của Đế Khởi La hơi run: "Đế Vô Đạo... chẳng phải bài vị của ông ta còn đang được thờ trong từ đường hay sao?"

Đế Giang nuốt nước bọt nói: “Thưa lão tổ Kiếm Thần tiền bối, tổ tiên Vô Đạo đã thăng thiên rồi ạ”.

“Ồ”.

Lão tổ Kiếm Thần u buồn gật đầu.

Vào giờ phút này.

Ông ta như một lão già cô đơn.

Một lát sau, ông ta nhìn thoáng ra bọn Tề Đạo Khung: “Các người đều đứng lên đi, đã lớn đầu rồi mà còn khóc sướt mướt, còn ra thể thống gì nữa”.

“Vâng, thưa sư phụ!”

Bọn Tề Đạo Khung lau khô nước mắt: “Sư phụ, tộc Rồng đen rất quá đáng, bọn họ...”

Lão tổ Kiếm Thần hờ hững gật đầu: “Tôi thấy cả rồi, dám giết người ở Kiếm Tông!”

“Đều phải chết!”

Chữ “chết” vừa dứt, ông ta đã chỉ tay vào Diệp Bắc Minh.

Vút!

Một mũi kiếm khí bỗng dưng xuống hiện ghim về phía đầu Diệp Bắc Minh.

“Ôi! Chỉ tay thành kiếm!”

Một lão già trong đám đông hít sâu nói: “Kiếm đạo thông thần, đã đạt tới cảnh giới Chí Tôn rồi!”

“Tên này chết chắc rồi!”

“Toang!”

Vương Bình An biến sắc: “Tiền bối Kiếm Thần à, Diệp Bắc Minh là học sinh của Tổng viện Giám Sát!”

“Mong tiền bối hạ thủ lưu tình!”

“Nhóc Diệp, máu tránh ra!”, Hoa Côn Luân hét lên.

Bọn Vương Chỉ Dao, Phùng Vũ, Đế Khởi La và Đế Khuyết đều chết lặng.

Hạ Nhược Tuyết nắm chặt bàn tay.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

Chỉ tay thành kiếm, bọn họ chẳng kịp phản ứng lại.

Hắc Long Vương phẫn nộ gào lên: “Lão tổ Kiếm Thần, ông dám ra tay với đồ đệ của tôi hả?”



Rồi ông ta hóa thành một cơn gió xoáy màu đen lao tới giúp Diệp Bắc Minh.

Trong chốc lát, Diệp Bắc Minh bị luồng sát ý lạnh như băng khóa chặt.

Sau lưng anh toát mồ hôi lạnh, có một cảm giác như mình không thể nào tránh thoát được một kiếm kia.

Lẽ nào mình phải chôn thây nơi đây thật sao?

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ quát: “Nhóc nè, đừng mất tập trung!”

“Kiếm khí đang tới đó!”

Diệp Bắc Minh bừng tỉnh, mau chóng hoàn hồn lại.

Rồi anh quát to lên: “Phá cho tôi!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục quét ngang, một luồng kiếm khí màu đen bùng nổ.

Nó va chạm kịch liệt vào kiếm khí mà lão tổ Kiếm Thần phóng ra.

Tiếng nổ khủng hoảng vang lên, làn sóng khí dữ dội lan ra như sóng thần.

Trung tâm quảng trường cuồn cuộn khói bụi mịt mù.

Cả thế gian lặng thinh.

Hắc Long Vương gào lên tiếng thét đau đớn như xé ruột xé gan: “Đồ nhi!”

Gương mặt Hạ Nhược Tuyết trắng bệch: “Bắc Minh!”

Đôi mắt Vương Bình An đỏ bừng: “Đừng mà! Diệp Bắc Minh cậu không thể chết được!”

Hoa Côn Luân tái mét, cơ thể loạng choạng, ánh mắt tối tăm: “Chết rồi, niềm hy vọng duy nhất của Hoa tộc đã chết rồi...”

Tâm trạng của Vương Chỉ Dao đầy phức tạp: “Cậu ta cứ thế mà chết ư?”

Đôi mắt Đế Khởi La đỏ lên: “Ông nội Sáu, ông Chín à, Diệp Bắc Minh chết rồi sao?”

Đế Giang và Đế Khuyết nhìn nhau, yên lặng gật đầu: “Lão tổ Kiếm Thần tự tay xuất chiêu, cậu ta không thể nào sống nổi”.

Đế Khởi La nhắm chặt mắt, mũi hơi chua.

Diệp Bắc Minh đã cứu mạng của cô ta.

Nên anh đã khắc sâu ấn tượng của mình trong lòng cô ta.

Diệp Bắc Minh chết khiến cô ta có một cảm giác như mất một món đồ cực kỳ quan trọng nào đó.

Gầm gừ!

Tiếng rồng ngâm lại vang lên.



Tim mọi người như bị bóp nghẹt.

Hắc Long Vương chớp mắt đã hóa thành một con rồng đen hét lớn: “Tất cả thành viên của tộc Rồng đen mau tới giết sạch Kiếm Tông!”

Gầm gừ!

Hơn mười con rồng đen gào thét trong không trung.

Ánh mắt lão tổ Kiếm Thần thay đổi: “Ngao Kỷ, ông điên rồi à?”

“Tộc Rồng đen chỉ vì một con kiến hôi mà bất chấp đối địch với Kiếm Tông sao?”

“Con kiến cái đầu ông ấy!”, Hắc Long Vương nổi trận lôi đình: “Cậu ta là niềm hy vọng duy nhất của tộc Rồng đen bọn tôi, bây giờ ông đã diệt niềm hy vọng của tộc Rồng đen rồi đó!”

“Chỉ cần tộc Rồng đen tôi chỉ còn một hơi thì cũng phải diệt sạch Kiếm Tông!”

“Giết! Giết! Giết cho tôi!”

Gầm gừ!

Hơn mười con rồng đen thét gào trong không trung, tiếng rồng ngâm vang lên không dứt bên tai.

Lúc này, một giọng nói bỗng truyền tới: “Sư phụ à, con chưa chết, người đừng kích động!”

“Cái gì?”

Hắc Long Vương sửng sốt.

Ngay sau đó.

Rầm! Rầm! Rầm!

Vô số ánh mắt dõi về phía giọng nói truyền tới.

Khói bụi vơi bớt.

Bóng dáng một người thanh niên xuất hiện cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay.

Lấy Diệp Bắc Minh làm trung tâm, cả quảng trường Kiếm Tông sập xuống mấy mét.

Nhưng anh lại đứng đó giống như chẳng có việc gì xảy ra cả.

Hạ Nhược Tuyết bật khóc vì quá đỗi vui sướng: “Bắc Minh!”

“Vãi đạn, cậu ta chưa chết kìa!”

Vẻ mặt Vương Bình An khiếp hãi như gặp ma.

Hoa Côn Luân hơi run nói: “Ôi cái thằng nhóc này”.

Vương Chỉ Dao kinh ngạc: “Cậu ta làm cách nào chứ?”