Hắc Long Vương bước lên, lại hóa thành hình người đứng bên cạnh Diệp Bắc Minh.
Ông ta vỗ vai anh.
Cơ thể Diệp Bắc Minh lảo đảo, suýt nữa là bị vỗ ngã lăn xuống đất rồi.
Hắc Long Vương chửi ầm lên: “Mẹ nó, cảm xúc của sư phụ dâng cao bộc lộ cả ra mà cậu còn chưa chết nữa hả?”
“Vãi chưởng! Hại sư phụ suýt nữa bật khóc rồi!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rút: “Sư phụ, người mong con chết lắm à?”
Hắc Long Vương cười to, vỗ mạnh lên vai Diệp Bắc Minh vài cái.
Vừa kéo vừa ông anh nói: “Ôi thằng nhỏ này, cậu là niềm hy vọng của cả tộc Rồng đen mà!”
“Sư phụ có chết thì cậu cũng không được chết!”
“Nhớ kỹ, sau này không được liều lĩnh nữa!”
Sắc mặt lão tổ Kiếm Thần vẫn trầm lặng như nước, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm: “Thú vị đấy, vậy mà cậu lại có thể ngăn được chiêu tất sát ấy của lão phu!”
“Thanh kiếm trong tay có lai lịch gì thế? Lẽ nào nó đến từ chiến trường Thái Cổ?”
“Kiếm Tông bọn tôi chọn thanh kiếm này rồi!”
Rồi ông ta đưa tay về phía Diệp Bắc Minh.
Cả năm ngón tay chỉ ra.
Chỉ tay thành kiếm.
Nháy mắt có năm luồng kiếm khí đâm về phía Diệp Bắc Minh.
Vụt!
Một loạt kiếm khí hùng dũng từ trên chín tầng mây giáng xuống, dễ dàng hóa giải năm luồng kiếm khí kia.
Sau đó chúng chém về phía tay lão tổ Kiếm Thần.
Đồng thời còn có một giọng nói lạnh như băng vọng tới: “Kiếm Thần, tôi muốn xem gan ông to đến mức nào mà dám giết cả đồ đệ của tôi đấy!”
Lão tổ Kiếm Thần sửng sốt.
Trên gương mặt già nua lần đầu tiên xuất hiện sự hoảng sợ: “Kiếm Chủ Bất Diệt ư? Là ông!”
Kiếm Chủ Bất Diệt?
Đó là ai?
Sao người nọ lại khiến lão tổ Kiếm Thành sợ hãi như vậy?
Câu hỏi ấy thoáng hiện lên trong đầu vô số người.
Chỉ có Vương Bình An, Đế Giang và một số ít người kinh hãi.
Lòng họ nhấc lên từng cơn sóng dữ.
Lẽ nào là...
Ngay sau đó, một người đàn ông từ trên trời giáng xuống, đứng ngay trước mặt lão tổ Kiếm Thần.
“Sư phụ Kiếm Chủ!”
Diệp Bắc Minh rất kích động: “Sao người lại đến đây?”
Kiếm Chủ Bất Diệt thản nhiên nói: “Lát nữa sẽ giải thích cho con”.
Rầm!
Một tiếng động kinh thiên vang lên.
Lão tổ Kiếm Thần bị tát ngã lăn quay xuống đất, cái mặt nhăn nheo sưng phù lên.
Kiếm Chủ Bất Diệt nhìn vào lão tổ Kiếm Thần đang quỳ rạp trên mặt đất nói: “Kiếm Chủ Bất Diệp là tên mà ông có thể gọi thẳng à?”
“Lão tổ...”
Người của Kiếm Tông chết trân đứng nhìn.
Kiếm Tông Lục Tử kinh hãi, mắt trừng to như sắp rớt ra ngoài.
“Trời ơi...”
Những người còn lại sợ hãi đến mức tim sắp vỡ nát.
Kiếm Chủ Bất Diệt kia là ai?
Mạnh đến vậy à?
“Ông!”
Trong ánh mắt lão tổ Kiếm Thần tràn ngập sự giận dữ.
Ông ta bùng nổ, lấy một thanh kiếm màu vàng ra khỏi nhẫn chứa vật rồi chém về phía Kiếm Chủ Bất Diệt: “Cả hai đều ở cảnh giới Vực Chủ, ông dựa vào đâu mà sỉ nhục lão phu như vậy hả?”
“Mau chết đi!”
Kiếm khí màu vàng quay cuồng như cơn lốc.
Kiếm Chủ Bất Diệt lắc đầu cười khẩy: “Chỉ bằng ông mà cũng xứng dùng kiếm sao?”
Kiếm Chủ Bất Diệt chắp tay sau lưng, giẫm mạnh chân xuống.
Rầm!
Mặt đất nứt ra, một luồng kiếm khí ùn ùn tỏa ra hóa giải kiếm khí màu vàng quay cuồng như cơn lốc kia.
Rồi giẫm mạnh chân xuống người lão tổ Kiếm Thần.
Phụt!
Lão tổ Kiếm Thần phun ra một ngụm máu tươi, chật vật bay ra ngoài đến cả kiếm trong tay cũng văng ra.
Hai tay ông ta run rẩy, hoảng hốt nhìn Kiếm Chủ Bất Diệt: “Ông... không thể nào!”
“Chúng ta đều ở cảnh giới Vực Chủ mà, dựa vào đâu chứ...”
Kiếm Chủ Bất Diệt kiêu ngạo cười khinh: “Tôi nói rồi đấy, ông không xứng dùng kiếm!”
“Thậm chí còn không biết dùng kiếm ra sao nữa!”
Lão tổ Kiếm Thần gào lên như phát điên: “Nói hưu nói vượn! Ông nói hưu nói vượn!”
“Tôi đã học kiếm cả cuộc đời này, đạt tới cảnh giới người kiếm hợp nhất rồi!”
“Có thể nháy mắt chỉ tay thành kiếm, chém ra kiếm khí!”
“Ông dựa vào đâu mà nói tôi không xứng dùng kiếm chứ?”
Kiếm Chủ Bất Diệt mỉm cười đáp: “Chỉ tay thành kiếm hả? Là cái thá gì!”
“Đồ nhi à, con có biết chỉ tay thành kiếm không?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt không biết tại sao Kiếm Chủ Bất Diệt lại hỏi như vậy.
Anh nhẹ nhàng lắc đầu đáp: “Sư phụ Kiếm Chủ à, con không biết”.
Kiếm Chủ Bất Diệt nói ngay: “Vậy thì giờ học đi, nhóc con à, ta chỉ thi triển một lần thôi, con xem cho kỹ!”