Một lão già áo xanh xuất hiện, cười thâm sâu nhìn cô ấy: “Cô coi lão phu là đứa trẻ ba tuổi à?”
“Nếu cô không nói thì lão phu đành sưu hồn vậy!”
Xoẹt!
Trong đôi mắt lão già áo xanh thoáng hiện lên tia huyết quang, ngay khi nó sắp bắn vào mắt Vương Như Yên.
“Sư muội, cẩn thận!”
Lục Tuyết Kỳ xuất hiện, ôm chặt bả vai của Vương Như Yên rồi đưa cô ấy đi.
Khí tức của lão già áo xanh kia cuồn cuộn đuổi theo đằng sau: “Có đồng bọn à? Ở lại đây hết đi!”
Rầm!
Lão già kia tung chưởng, khí tức cuồng bạo tỏa ra.
Phụt!
Lục Tuyết Kỳ phun một ngụm máu tươi, đẩy Vương Như Yên ra ngoài: “Sư muội, chị sẽ giữ chân ông ta, em đi mau đi!”
Vương Như Yên biết mình ở lại thì cả hai đều sẽ bị bắt.
Cô ấy cắn răng nhanh chóng rời khỏi đó.
Lão già áo xanh kia lạnh lùng nhìn thoáng qua Lục Tuyết Kỳ, mắt thoáng lóe lên tia huyết quang.
Ông ta thi triển thuật sưu hồn.
“Á...”
Lục Tuyết Kỳ kêu thảm thiết.
Một lát sau, trên mặt lão già áo xanh vừa mừng vừa sợ: “Người của Hoa tộc ư? Không chỉ vậy còn tới đây tìm long mạch nữa?”
“Hahaha, sư tỷ của Diệp Bắc Minh, hóa ra đây là nhược điểm của cậu ta!”
...
Tổng viện Giám Sát, trong phòng họp.
Hơn một nghìn người quản lý cấp cao tề tựu lại đây, không gian im lặng đến đáng sợ.
Không biết đã qua bao lâu, một ông lão hờ hững nói: “Sao lại không nói nữa?”
“Bây giờ thế giới bên ngoài đã thành lập liên minh giết Diệp, hàng trăm tông môn hợp tác với nhau giết Diệp Bắc Minh, diệt trừ Tổng viện Giám Sát, các người không tỏ thái độ gì à?”
Tất cả vẫn lặng thinh như thế.
Giọng ông lão ấy trầm xuống: “Vương Bình An, Hoa Côn Luân, cậu ta là do hai người nhận vào Tổng viện Giám Sát đó!”
“Sao cả hai im thin thít thế hả?”
Vương Bình An cúi đầu.
Mặt mày Hoa Côn Luân xám xịt như tro tàn.
Trong đám đông, một lão già trọc đầu lên tiếng: “Giết Diệp Bắc Minh trả công bằng lại cho bọn họ!”
“Chỉ có thế chúng ta mới có thể phủi sạch quan hệ!”
“Đúng thế!”
“Giết cậu ta đi!”
Rất nhiều người gật gù đồng ý.
Một lão già răng hô cười khẩy: “Thủ đoạn của cậu ta hung tàn như vậy, nếu mạnh bạo lỡ cậu ta đại khai sát giới thì làm sao giờ?”
“À thì...”
Mọi người lại lần nữa im lặng.
Lão già trọc đầu nhíu mày nói: “Vậy ông nói phải làm sao đây?”
Lão già răng hô suy nghĩ một lát rồi nói: “Tuy rằng cậu ta thích giết người nhưng lại không phải kẻ lạm sát người vô tội”.
“Trục xuất cậu ta khỏi Tổng viện Giám Sát đi, những thế lực kia đuổi giết Diệp Bắc Minh thế nào thì cũng không liên quan gì tới chúng ta!”
“Tán thành!”
“Trục xuất Diệp Bắc Minh khỏi Tổng viện Giám Sát!”
“Đuổi cậu ta đi!”
Cả đám đông náo loạn.
Lão già ngồi ở ghế đứng đầu lạnh giọng nói: “Vậy quyết định thế thôi!”
“Vương Bình An, Hoa Côn Luân, chuyện này là do hai người gây ra”.
“Vậy nên cả hai tự làm đi!”
Sau khi trở lại nơi ở, Diệp Bắc Minh sắp xếp hơn mười nhẫn chứa vật chỉnh tề.
Một lần thu hoạch hơn mười nghìn thần nguyên, dược liệu lại càng không thể đong đếm.
“Những thần y, đan sư đó thật giàu có!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh đỏ lên vì ghen tị.
Những tài nguyên đó còn nhiều hơn tài sản của nhà họ Diệp nữa.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Nhóc à, cậu hấp thu hết đống thần nguyên đó đi, nó có thể giúp cậu tiến vào cảnh giới Thần Đế là ít nhất!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Mỗi người một nửa!”
“Cái gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục rất bất ngờ: “Cậu chắc chưa đó? Nếu cậu chỉ hấp thu một nửa số thần nguyên đó thì chỉ có thể tiến vào cảnh giới Thần Chủ mà thôi”.
“Nếu muốn bước vào cảnh giới Thần Đế thì còn thiếu chút nữa”.
Diệp Bắc Minh cười sảng khoái đáp: “Hai ta là một mà, ăn mảnh không phải tính của tôi!”
“Hahaha!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Nhóc à, nếu vậy thì bổn tháp không khách khí đâu”.
“Yên tâm, đầu tư của cậu sẽ sinh lời thôi!”
Đúng lúc này, có hai người đang đi vào.
Diệp Bắc Minh nhanh chóng đứng dậy, xuất hiện ngay trước mặt Vương Bình An và Hoa Côn Luân: “Vương viện trưởng, ông Hoa, có việc gì thế?”
Sắc mặt Vương Bình An hơi tối tăm.
Hoa Côn Luân thở dài thườn thượt.
Hai người ấp úng cả buổi mới thốt thành lời: “Nhóc Diệp à, cậu vẫn nên rời khỏi Tổng viện Giám Sát thôi”.
“Được”.
Diệp Bắc Minh đáp ngay.
“Cái gì?”
Vương Bình Anh sửng sốt.
Hoa Côn Luân ngây người chốc lát.
Trên đường cả hai người họ luôn lo lắng Diệp Bắc Minh sẽ tức giận, sẽ phát điên, thậm chí sẽ giết người...
Đủ mọi loại tình huống có thể xảy ra.
Bọn họ chỉ không ngờ rằng Diệp Bắc Minh đáp ứng một cách dứt khoát như vậy.
Anh không nói lời nào thừa thãi.
Hoa Côn Luân rất xấu hổ: “Nhóc Diệp à, tôi...”
Lúc trước, là ông ta bảo Phùng Vũ mượn sức Diệp Bắc Minh, mời anh gia nhập Tổng viện Giám Sát.
Bây giờ lại là ông ta mở miệng đuổi Diệp Bắc Minh đi: “Là do tôi không tốt, không có cách nào bảo vệ cậu”.
Vương Bình An lắc đầu thở dài nói: “Nhóc Diệp à, cậu không nên giết bọn Trương Thiên Phàm!”
“Nếu cậu chọn cúi đầu trước Trương Thiên Phàm sẽ không đến nỗi lưu lạc đến mức này”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Tôi tập võ từ xưa đến nay đều không vì cúi đầu!”
“Nói đi nói lại, người ta đã muốn cái đầu tôi rồi, tôi còn cúi đầu thế nào đây?”