“Diệp Bắc Minh tôi có ngày hôm nay là do tự mở con đường máu đi lên mà có!” “Nếu tôi chịu cúi đầu, năm mười tám tuổi ấy tôi đã chết ở Giang Nam rồi!” Hai người họ im lặng. Hoa Côn Luân cảm thấy rất xấu hổ: “Nhóc Diệp à, xin lỗi cậu”. Vương Bình An lấy ra một cái nhẫn chứa vật nói: “Nhóc Diệp, trong này có chút tài nguyên tu võ, cậu cầm đi”. Diệp Bắc Minh từ chối thẳng thừng: “Cảm ơn ý tốt của Vương viện trưởng, tôi không cần nó”. “Nhược Giai, chúng ta đi thôi!” “Vâng ạ!” Chu Nhược Giai gật đầu, đi lên ôm chặt tay Diệp Bắc Minh. Hai người họ không hề do dự rời khỏi Tổng viện Giám Sát. Quảng trường bên ngoài đã có vô số học sinh tụ tập, bọn họ đều dùng ánh mắt đầy ác ý nhìn bóng dáng Diệp Bắc Minh rời đi. Ngay khi Diệp Bắc Minh bước chân ra khỏi Tổng viện Giám Sát. “Hay quá!” “Tên người ngoài kia đi rồi!” Sau lưng vang lên tiếng hoan hô đầy náo nhiệt. Ánh mắt Vương Chỉ Dao hơi chua xót, lẳng lặng nhìn theo bóng lưng dần khuất xa của Diệp Bắc Minh. Tâm trạng của Đạm Đài U Nguyệt rất phức tạp. Hoa Côn Luân như nghĩ tới điều gì đó bèn hét lớn với Diệp Bắc Minh: “Nhóc Diệp à, bọn chúng thành lập liên minh giết Diệp, cậu phải cẩn thận đó...” ... Anh vừa bước chân ra khỏi Tổng viện Giám Sát. Bỗng nhiên. Một lão già đi tới: “Cậu Diệp, gia chủ nhà tôi mời cậu!” Diệp Bắc Minh nhướng mày hỏi: “Giả chủ nhà ông là ai?” Lão già kia cười đáp: “Cậu Diệp cứ đi là sẽ biết thôi”. “Muốn gặp tôi thì bảo tự mò đến đây!” Diệp Bắc Minh dẫn theo Chu Nhược Giai rời đi một cách dứt khoát. “Nhóc con được lắm!” Trong góc tối, Lạc Chính Hùng tức điên người. Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh cười khẽ bảo: “Gia chủ, chúng ta đi ra gặp cậu ta đi, tên nhóc này thú vị thật đấy”. “Hừ!” Lạc Chính Hùng hừ rồi bước ra đứng chắn trước đường đi của Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh!” Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ trung niên thanh tao thoát tục. Tuy người phụ nữ ấy đã ngoài ba mươi nhưng vẫn khiến người ta thảng thốt kinh ngạc. Cảnh giới của cả hai đều là cảnh giới Vực Chủ trung kỳ. “Hai người là ai?” Diệp Bắc Minh khó hiểu, anh vẫn chưa cảm nhận được sát ý trên người bọn họ. Lạc Chính Hùng chắp tay sau lưng, uy nghiêm nói: “Cậu không cần biết lão phu là ai, bây giờ lão phu cho cậu một cơ hội giữ mạng của mình!” “Nhưng mà cậu phải...” Diệp Bắc Minh cắt ngang lời ông ta: “Thật xin lỗi, tôi không có hứng biết!” Rồi anh nhanh chân rời đi. “Tôi còn chưa bắt đầu nói nữa mà, cậu!” Lạc Chính Hùng tức chết. Tức đến mức tăng huyết áp. Lão phu là người đứng đầu Thánh tộc đó! Dựa vào đâu mà thằng nhãi cậu dám tỏ thái độ như vậy hả? Lúc này, giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, thập sư tỷ của cậu bị người ta truy sát đang chạy về đây nè!” “Ông nói gì!” Một luồng sát ý ngút trời bùng lên từ người Diệp Bắc Minh. Ngay tức khắc, mây đen bao phủ khắp bầu trời. “Cộng hưởng cảm giác!” Cách đó trăm dặm, Vương Như Yên cả người đầy máu, một luồng khí đỏ thẫm tỏa ra từ người cô ấy. Thiêu đốt tinh huyết. Cô ấy đã thi triển thiêu đốt tinh huyết để chạy trốn!” Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Thập sư tỷ! Chết tiệt!” Vút! Anh vọt tới, nháy mắt đã biến mất. Lạc Chính Hùng kinh hãi: “Tốc độ của thằng nhóc này nhanh thật đó!” Người phụ nữ trung niên híp mắt nói: “Gia chủ, tôi thấy rồi, tôi còn có chút thích cậu ta đó!” “Nếu có thể thì tôi hy vọng cho cậu ta thêm chút cơ hội nữa”. Lạc Chính Hùng vừa định nói gì, nhẫn chứa vật bống phát sáng. Ông ta lấy ra một khối ngọc, trong đó truyền tới một giọng nói: “Gia chủ, người của Thánh Vực tới rồi!” “Cái gì?” Lạc Chính Hùng và người phụ nữ trung niên đều biến sắc. “Đi thôi, về!” “Diệp Bắc Minh thì sao?” “Mặc kệ trước đã, người Thánh Vực tới quan trọng hơn!” Hai người nhanh chóng rời đi. ... Gương mặt Vương Như Yên tái nhợt, máu tươi chảy trên người dần khô lại. Tốc độ di chuyển của cô ấy chậm hơn. Ba người đàn ông trung niên đuổi sát theo sau không ngừng nghỉ. Người đàn ông mặt vuông nhe răng cười nói: “Mẹ kiếp, mạng của người phụ nữ này ghê gớm thật đó!” “Bị trọng thương vậy rồi mà vẫn còn chạy nhanh đến thế!” Một tên đồng bọn khác lạnh lùng nói: “Người phụ nữ đó thiêu đốt tinh huyết để tháo chạy, cùng lắm chỉ có thể chịu đựng chưa tới mười phút nữa!” Bỗng nhiên, sắc mặt người nọ tái mét. “Không ổn, đằng trước chính là Tổng viện Giám Sát!” “Người đó muốn đi tìm Diệp Bắc Minh, mau ngăn lại!” Người đàn ông mặt vuông hùng hổ nói: “Xem tôi!” Trong tay người nọ xuất hiện một cây thương dài màu vàng, rồi ném mạnh ra ngoài như sao xẹt. Vút! Ngọn giáo xé gió bay tới. Phập!