Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1046: Chỉ thiếu chút nữa thôi



Cây thương dài xuyên thấu thân thể Vương Như Yên, khiến cô rơi từ mấy trăm mét trên không trung xuống, chặt chẽ đóng vào mặt đất!

Vết thương bị xé rách, lại không có chút máu tươi nào tuôn ra!

Máu của cô ấy sắp bị chảy cạn rồi!

Tạch tạch tạch!

Ba người kia hạ từ trên trời xuống, đi từng bước một về phía Vương Như Yên: "Chạy, cô chạy tiếp đi xem nào! Mẹ!"

"Con điếm, suýt chút nữa thật sự khiến cô chạy vào Tổng viện Giám sát!"

"Cô muốn đi thông báo cho thằng chó đẻ Diệp Bắc Minh đúng không, may mắn chúng ta phản ứng kịp!"

Người đàn ông mặt chữ điền dữ tợn nhìn thoáng qua hướng Tổng viện Giám sát: "Còn một trăm dặm nữa, đáng tiếc, thiếu một chút!"

Đột nhiên.

Một tiếng rít gào vang lên: "Thập sư tỷ!"

Ba người đồng thời ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng đen điên cuồng bay nhanh tới.

Lập tức đi đến bên cạnh Vương Như Yên.

Đôi mắt đỏ bừng, tràn ngập tơ máu: "Thập sư tỷ!"

Thấy dáng vẻ thê thảm của Vương Như Yên, Diệp Bắc Minh tức giận gầm lên: "Tất cả các người đều đáng chết!"

...

...

Một thanh kiếm gãy xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh, tiếng rồng ngâm vang lên, kiếm khí giáng từ trên trời xuống!

"Là Diệp Bắc Minh, chạy mau!"

Khoảnh khắc trông thấy Diệp Bắc Minh, con ngươi của ba người điên cuồng co rụt lại.

Bọn họ bị dọa đến suýt vỡ mật!

Ngay cả cảnh giới Vực Chủ thằng này cũng có thể giết!

Đồng loạt xoay người chạy!

Ầm!

Tiếng nổ rung trời vang lên, kiếm khí màu đỏ như máu chém xuống.

...



Mặt đất nổ tung, trong nháy mắt ba người kia hóa thành một bãi sương máu!

Diệp Bắc Minh ôm chặt lấy Vương Như Yên đầy người máu me.

Dưới tác dụng của Quỷ Môn Thập Tam Châm và đan dược, cuối cùng Vương Như Yên cũng tỉnh lại.

Cô ấy phun ra một ngụm máu tươi, nắm chặt lấy tay Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ, Bát sư tỷ gặp nguy hiểm..."

"Sưu hồn... Vân Tiêu Tông..."

Đôi mắt cô ấy tối sầm lại, ngất đi!

"Cái gì!"

Sắc mặt Diệp Bắc Minh biến đổi, máu trong cơ thể như đang sôi trào: "Bát sư tỷ bị người khác sưu hồn?"

"Á?"

Chu Nhược Giai kinh ngạc che miệng.

Bình thường, một khi võ giả bị sưu hồn, có xác suất cực lớn sẽ trực tiếp biến thành ngớ ngẩn!

Dù có may mắn sống sót, tinh thần cũng sẽ chịu thương tổn cực lớn!

"Nhược Giai, em chăm sóc cho Thập sư tỷ, anh đi Vân Tiêu Tông một chuyến!", Diệp Bắc Minh gầm nhẹ.

Một giây sau.

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đọng lại, nghiêm nghị quát: "Ai đấy? Ra đây!"

"Anh Diệp, là chúng tôi..."

Hai cô gái đi tới, chính là Vương Chỉ Dao và Đạm Đài U Nguyệt.

Hai mắt Diệp Bắc Minh tràn ngập tơ máu: "Các cô tới làm gì?"

Vương Chỉ Dao nhìn thoáng qua Vương Như Yên, hít sâu một hơi rồi nói: "Chúng tôi lo lắng cho an toàn của anh, nên cùng nhau ra xem một chút".

"Đây là vị trí của Vân Tiêu Tông, sư tỷ của anh cứ giao cho chúng tôi đi!"

Nói xong, cô ta ném cho Diệp Bắc Minh một tấm bản đồ.

Đạm Đài U Nguyệt gật đầu theo: "Yên tâm, chúng tôi có chỗ dừng chân khác, Tổng viện Giám sát không biết".

Diệp Bắc Minh nắm chặt bản đồ, khá bất ngờ: "Cảm ơn!"

...

Vân Tiêu Tông.

Người của các thế lực lớn lục tục xuất hiện.



Trung tâm quảng trường.

Một lão già mặc đồ xanh ngồi trên đỉnh một cây cột sắt cao trăm mét, đường kính mười mét lẳng lặng chờ đợi.

Bên chân lão ta là Lục Tuyết Kỳ bị khóa huyền thiết khóa lại!

Bởi vì mạnh mẽ sưu hồn, Lục Tuyết Kỳ nhận thương tổn cực lớn!

Mái tóc bạc trắng!

Đôi mắt đẹp ảm đạm không ánh sáng, liên tục chảy ra máu loãng!

Ngay cả chân tay của cô ấy cũng bị đinh thép xuyên qua!

Gân tay gân chân đứt gãy!

Lão già mặc đồ xanh tự vào ghế bành, nhìn xuống Lục Tuyết Kỳ đầy nghiền ngẫm: "Hoa tộc? 99 vị đại năng thượng cổ kéo dài hơi tàn!"

"Tìm kiếm long mạch? Chữa trị Đại Lục Chân Võ?"

"Các người còn mơ mộng hão huyền bồi dưỡng ra một kẻ may mắn?"

"Kiếm Đoạn Long? Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục?"

"Haha, các người thật sự dốc vào người Diệp Bắc Minh rất nhiều tâm huyết đấy!"

Lão ta mạnh mẽ sưu hồn, hết thảy bí mật của Lục Tuyết Kỳ đều bị lão ta biết được!

Lục Tuyết Kỳ tuyệt vọng: "Hoa tộc... Mình là tội nhân của Hoa tộc..."

"Tâm huyết suốt cả triệu năm, sắp bị hủy hoại trong chớp mắt bởi tôi rồi!"

Cô ấy vô cùng tự trách, đầu chạm vào mặt đất.

Chỉ muốn đi chết ngay lập tức!

Lão già mặc áo xanh chợt cười đầy đùa cợt: "Yên tâm, tạm thời chỉ có một mình lão phu biết chuyện này!"

Đôi mắt Lục Tuyết Kỳ lạnh lẽo: "Ông nói thật?"

Con ngươi cô lập lòe sát ý!

Lão già mặc áo xanh giẫm một chân lên đùi Lục Tuyết Kỳ, trong nháy mắt xương cốt cô ấy nổ tung, máu me đầm đìa!

Lục Tuyết Kỳ gào rống: "Có gan thì giết tôi đi!"

"Hừ!"

Lão ta hừ lạnh: "Giết cô? Lão phu còn muốn dùng cô đổi lấy cái mạng của Diệp Bắc Minh nữa!"