Chỉ trong chớp mắt, ba mươi hai cảnh giới Vực Chủ đồng loạt ra tay.
Một cỗ khí thế như sao băng va chạm Trái Đất nghiền ép xuống!
Cho dù là Vực Chủ, bị ba mươi hai Vực Chủ khác đồng thời công kích cũng sẽ chết ngay tại chỗ, đến cặn bã cũng không còn!
Diệp Bắc Minh chỉ là một người cảnh giới Thần Vương trung kỳ.
Cho dù có nghịch thiên, cũng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
Giữa sân, Diệp Bắc Minh đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Thậm chí còn nhắm mắt lại!
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người trên quảng trường đều không nhịn được mà cười ra tiếng.
"Ha ha ha ha! Chỉ như vậy?"
"Chẳng phải nói muốn giết chết ba mươi hai cảnh giới Vực Chủ trong nháy mắt hay sao?"
"Giết đi xem nào!"
"Sao còn bị dọa đến nhắm tịt mắt lại?"
"Thằng chó kia, mày nhắm mắt lại chờ chết hả?"
"Ha ha ha ha..."
Tiếng cười vang liên tiếp vang lên, hết đợt này đến đợt khác, cực kỳ hài hước!
Sắc mặt Vương Trùng Hư vốn ngưng trọng, trong nháy mắt chợt thả lỏng lại: "Hừ, giả thần giả quỷ!"
Chỗ tối, thanh niên kia khinh thường cười một tiếng: "Ha ha, xem ra thật sự là tôi nghĩ nhiều rồi".
Lão Diệp cười không nói.
Gương mặt xinh đẹp của Lạc Khuynh Thành càng ngày càng nghiêm nghị: "Tiểu sư đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế!"
Cùng lúc đó, Hoàng Phủ Chính và Lục Thanh Sơn của tám gia tộc Thần Huyết lớn.
Chỉ còn cách Diệp Bắc Minh chưa đến mười mét!
Hoàng Phủ Chính cười như điên: "Ha ha ha ha, thằng khốn nạn, sao mày lại nhắm mắt lại?"
"Chẳng phải mày rất ngông cuồng sao?"
Lục Thanh Sơn cầm một thần đao màu đen trong tay, trực tiếp chém về phía đầu Diệp Bắc Minh: "Thằng chó, năm đó chúng tao có thể giết chết Diệp Phá Thiên, thì hôm nay cũng có thể giết được mày!"
"Sau khi mày chết, toàn bộ Hoa tộc sẽ hủy diệt theo mày, chúng ta không cho chúng mày bất cứ cơ hội nào nữa!"
"Chết đi!"
"Giết!"
Ba mươi cảnh giới Vực Chủ còn lại đồng thời lao tới!
Tất cả mọi người ngừng thở, chờ đợi kết quả!
Tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Diệp Bắc Minh đột nhiên mở mắt: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bộc phát sức mạnh cho tôi!"
"Phần Thiên Chi Nộ!"
Gào rống!
Bốn tiếng rồng ngâm đồng thời vang lên.
Vù!
Một luồng nhiệt nóng bỏng ập tới, như núi lửa bộc phát!
Sóng nhiệt kinh khủng khiến mọi người đồng loạt lui lại.
Bên tai truyền đến tiếng kêu thảm thiết của những cảnh giới Vực Chủ kia!
Hoàng Phủ Chính rít gào, lồng ngực bị lửa nóng thiêu đốt: "A..."
"Đây là vật gì?"
Đôi mắt Lục Thanh Sơn điên cuồng co rụt lại.
Cánh tay bị ngọn lửa đột nhiên xuất hiện đốt thành tro bụi!
Bùi Vân Hải phát ra tiếng kêu hoảng sợ như ác quỷ: "Không... Dị hỏa, đây chính là Dị hỏa!"
"Không! Không!"
Giữa những tiếng kêu gào vô tận, toàn bộ ba mươi hai tên cảnh giới Vực Chủ hóa thành tro tàn!
Một cơn gió lớn thổi qua, tro cốt tiêu tán!
Toàn trường tĩnh mịch!
Chỉ còn mình Diệp Bắc Minh cầm Thần Ma Liêm Đao trong tay đứng đó!
"Làm sao có thể!"
Thân thể Vương Trùng Hư run nhè nhẹ, hoàn toàn cứng nhắc.
Diệp Bắc Minh nhìn xung quanh: "Còn có ai muốn giết tôi không?"
Mọi người sôi nổi cúi đầu, không ai dám trả lời anh!
Chỗ tối.
Đôi mắt của người thanh niên kia khẽ co rụt lại, sa sầm mặt: "Dị hỏa? Tên này!"
Lão Diệp cũng cực kỳ chấn động, hai mắt già nua trừng lớn!
Vô cùng ngoài ý muốn!
Gương mặt xinh đẹp của Lạc Khuynh Thành đỏ bừng, hơi thở hổn hển!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh xoay chuyển, rơi xuống người Vương Trùng Hư!
Ảnh Thuấn!
Anh bước lên đỉnh cột sắt cao trăm mét.
Phù văn trên cột sắt có thể ngăn cách hơi thở, lại không thể ngăn cản Diệp Bắc Minh đi lên.
Vương Trùng Hư bị dọa đến hoàn toàn thay đổi sắc mặt, kiếm Đoạn Long và kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay lão ta đánh úp về phía Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh cười đầy lạnh lẽo: "Trở về!"
Viu! Viu!
Kiếm Đoạn Long và kiếm Càn Khôn Trấn Ngục sớm đã nhận chủ, chúng bay thẳng đến bên người Diệp Bắc Minh.
...
Vương Trùng Hư hoàn toàn luống cuống!
Trong lòng lão ta chỉ còn một suy nghĩ: "Chạy!"
Lão ta quay người, hóa thành một bóng đen, lao về phía chỗ sâu trong Vân Tiêu Tông.
Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Làm tổn thương sư tỷ tôi xong còn muốn chạy?"
Anh đuổi theo, bầu trời chợt truyền đến một tiếng rồng ngâm!
Rống!
"A..."
Vương Trùng Hư kêu lên đau đớn, Diệp Bắc Minh đạp một chân thật mạnh!
Một tiếng "bịch" lớn ầm vang, Vương Trùng Hư rơi từ trên không trung, nện xuống mặt đất.
Lão ta cầu xin tha thứ như một con chó chết: "Anh Diệp, tôi biết sai rồi... Cầu xin cậu tha cho tôi!"
"Tôi sẵn lòng làm người hầu của cậu giống như lão tổ Kiếm Thần!"
Bịch bịch bịch bịch!
Vương Trùng Hư không sinh ra bất kỳ suy nghĩ phản kháng nào, điên cuồng dập đầu!
Diệp Bắc Minh liên tiếp giết ba mươi hai cảnh giới Vực Chủ đã hoàn toàn dọa phá gan lão ta!
Phụt!
Kiếm Đoạn Long đánh úp lại!
Anh chặt đứt chân tay Vương Trùng Hư: "Phế bỏ gân tay gân chân của Bát sư tỷ tôi?"