Phụt! Kiếm thứ hai đánh xuyên qua đan điền của Vương Trùng Hư: "Phế đi đan điền của Bát sư tỷ?" Vù! Anh duỗi tay bóp chặt trái tim của Vương Trùng Hư, ép ra tinh huyết của lão ta! "Khiến Bát sư tỷ của tôi bạc đầu trong một đêm? Tất cả người nhà họ Vương ông đều đáng chết!" Máu tươi thiêu đốt, Huyết Mạch Chú Sát! Trong ngọn lửa, từng hình ảnh hiện lên. Đủ loại dòng chính của nhà họ Vương kêu lên thảm thiết! Tất cả đều bị thiêu sống! "Mày... Sao mày có thể đối xử với nhà họ Vương tao như vậy?" Hai mắt Vương Trùng Hư chảy ra máu tươi, cơn tức giận khiến đầu lão ta lập tức bạc trắng! Diệp Bắc Minh giẫm nát đầu Vương Trùng Hư: "Dám tổn thương đến sư tỷ của tôi sẽ có kết cục này! Diệt tộc!" "Sát Thần, cậu ta từng nói mình có biệt hiệu là Sát Thần!" "Ừng ực... Ừng ực... Sát Thần, người cũng như tên!" Tất cả mọi người chấn động suy nghĩ. Toàn bộ Vân Tiêu Tông lâm vào sự yên tĩnh như chết! Thời gian như thể ấn nút dừng lại! Đột nhiên. Một giọng nói đầy kiêu ngạo vang lên: "Tên kia, tôi muốn thanh kiếm đó". "Tôi cũng muốn cả dị hỏa trên người cậu". "Giao chúng ra, cậu có thể dẫn sư tỷ của mình cút đi". ... ... Người nào đang nói chuyện? Trong lòng mọi người run lên! Giờ mà còn dám gây chuyện với tôn Sát Thần này? Tất cả đồng loạt quay đầu, chợt thấy một thanh niên đứng thẳng trên không trung, sau lưng có một lão già mặc hoa phục cung kính đi theo. Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng: "Cảnh giới Giới Vương!" Một giây sau. Một cô gái cực kỳ xinh đẹp xuất hiện. Trên quảng trường, tất cả những người tu võ đều sửng sốt, ai ai cũng bị vẻ ngoài của cô gái này hấp dẫn! Đẹp! Quá đẹp! Là một sắc đẹp khiến cho người ta hít thở không thông! "Đại sư tỷ!" Diệp Bắc Minh cực kỳ kích động, hoàn toàn bỏ qua thanh niên kia: "Đại sư tỷ, sao chị lại tới đây?" Vẻ khiếp sợ trên gương mặt tươi tắn của Lạc Khuynh Thành còn chưa tan đi: "Tiểu sư đệ, chị vẫn luôn ở đây". Cô ấy bước đến bên cạnh Diệp Bắc Minh, mùi thơm cơ thể của xử nữ ập vào mặt. Trong tay Lạc Khuynh Thành xuất hiện một viên đan dược: "Tiểu sư đệ, mau cho Bát sư muội ăn viên đan dược này vào". "Vâng!" Diệp Bắc Minh không hề do dự. Anh đặt Lục Tuyết Kỳ xuống đất, đút cho cô ăn viên đan dược đó. Vết thương của Lục Tuyết Kỳ khôi phục bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được. Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Đại sư tỷ, đan dược này có hiệu quả tốt như vậy?" Thương thế trên người Lục Tuyết Kỳ khỏi được bảy tám phần. Mái tóc bạc trắng cũng nháy mắt biến thành đen. Ngoài việc cô ấy vẫn còn hơi tiều tụy ra, gần như đã khỏi hoàn toàn! Lạc Khuynh Thành nở nụ cười xinh đẹp: "Đây là đan dược của Thánh tộc, tên là Cửu Chuyển Bất Diệt đan!" Nhìn thấy nụ cười của Lạc Khuynh Thành, trên trán thanh niên kia nổi lên gân xanh, trong lòng dâng lên lòng ghen ghét! Lạc Khuynh Thành chưa từng cười với gã! Cộng thêm việc Diệp Bắc Minh không nhìn gã, càng khiến cho gã tức giận: "Tao đang nói chuyện với mày đấy, mày không nghe thấy sao?" Diệp Bắc Minh phun ra một chữ: "Cút!" Khuôn mặt thanh niên đó kìm nén đến mức đỏ bừng, đột nhiên hét to: "Thằng kia, mày thật sự không biết mình có mấy cân mấy lạng đúng không?" "Quỳ xuống cho bản công tử!" Đạp một bước lên trời! Quăng một cái tát về phía Diệp Bắc Minh! Rống! Tiếng rồng ngâm chợt vang lên, có khí thế rồng bay lên chín tầng mây! "Đây là!" Quảng trường tràn ngập chấn động, tròng mắt ai nấy cũng như muốn rớt ra ngoài. Mấy lão già càng là hít sâu một hơi: "Trời ạ! Long Tích, thanh niên này lại có thể mở ra Long Tích?" "Gã ta còn trẻ tuổi như vậy, sao có thể chứ!" "Hơi thở của gã cũng mới cảnh giới Thần Đế!" "Thế mà còn kinh khủng hơn cả cảnh giới Vực Chủ mấy phần?" "Dựa vào lực lượng của Long Tích, nghiền ép vượt cảnh giới?" Ai ai cũng khiếp sợ! Nhìn chòng chọc vào thanh niên kia! Sau lưng gã, xương sống tỏa ra ánh sáng, y như trên lưng đeo một đầu Chân Long! Diệp Bắc Minh âm thầm buồn cười. Người này mở ra Long Tích mà mới chỉ có một Chân Long! Mà trong cơ thể của anh có đến bốn! Giờ phút này. Thanh niên xuất hiện trên không trung phía trên Diệp Bắc Minh, ầm ầm nghiền áp xuống! Giọng điệu của Diệp Bắc Minh hờ hững: "Tao bảo, mày cút đi!" Anh trở tay tát một cái! Chát! Một tiếng vang giòn! Thanh niên kia bị quất bay ra ngoài. Vèo! Diệp Bắc Minh bước ra một bước, bắt lấy bả vai của người này. Hung hăng ném xuống đất! Tiếng "ầm" lớn vang lên, gạch đá nổ tung. Một giây sau. Anh giẫm một chân lên đầu gã, trông gã chẳng khác gì một con chó chết dưới chân Diệp Bắc Minh! Lão Diệp giật nảy mình: "Cậu chủ!" "A!" Mặt mũi gã tràn đầy máu tươi, khuôn mặt đỏ bừng, gào thét trong điên cuồng: "Thằng chó hoang, mày dám làm như vậy với tao!" "Mày biết tao là ai không? Bố mày đến từ nhà họ Hàn tại Thánh Vực! "Tao muốn giết toàn bộ..." Sát ý của Diệp Bắc Minh ngưng tụ, bỗng giẫm chân thật mạnh xuống!