Diệp Bắc Minh phong tỏa người của tám gia tộc Thần Huyết lớn: "Chính các người đã chém gãy núi Côn Luân, khiến Hoa tộc suýt chút nữa bị đứt đoạn truyền thừa?
"Nổ cho tôi!"
Năm ngón tay anh nắm chặt đám người của tám gia tộc Thần Huyết lớn.
Bóng mờ của bốn con rồng Huyết long, Long Hồn, Tổ Long, long mạch hiện lên!
Sôi nổi lao vào trong đám người!
Ầm! Phụt...
Từng đám sương máu nổ tung, người của tám gia tộc Thần Huyết lớn không hề có cơ hội cầu xin tha thứ!
"Thiên Vũ Tông?"
"Quỷ Sát Môn?"
"Các người còn nhớ chuyện ở Long Đảo không?"
"Tộc Rồng đen gần như bị các người giết sạch, bản thân sư phụ tôi cũng bị thương nặng, không thể không phong ấn Long Đảo!"
"Tất cả đều đi chết đi cho tôi! Nổ!"
Diệp Bắc Minh như một cỗ máy giết chóc!
Từng đám sương máu lần lượt nổ tung!
Mới chỉ một phút, mấy chục ngàn người chết dưới chân Diệp Bắc Minh!
Cộc cộc cộc cộc!
Giờ phút này.
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay, giẫm lên thây sơn biển máu đi tới!
Máu tươi tí tách nhỏ từ kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuống.
Như một vị Tử thần giáng lâm!
"Đừng..."
"Anh Diệp, tôi biết sai rồi..."
"Cầu xin cậu, đừng giết..."
Rất nhiều người bị dọa đến trắng bệch cả mặt, quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ!
Ngay cả cảnh giới Vực Vương cũng quỳ!
Trước mặt Tử thần, ai dám không phục?
"Thằng chó đẻ, cho chúng tao một cơ hội, chúng tao nhất định phải diệt Hoa tộc!"
"Nhà họ Diệp, Diệp Bắc Minh, mày chờ đấy cho ông!"
"Nếu như hôm nay tao mà sống sót, nhất định sẽ hủy diệt nhà họ Diệp!"
Mấy lão già cảnh giới Vực Vương quỳ trên mặt đất, trong lòng khuất nhục suy nghĩ!
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!
Chỉ hy vọng tôn Sát Thần này có thể tha cho bọn họ một mạng!
Diệp Bắc Minh liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của những người này: "Các người không phải biết sai rồi, mà là sợ!"
"Nếu như lại cho các người một cơ hội, các người nghĩ nhất định phải nhổ cỏ nhổ tận gốc đúng không?"
"Ai ra tay trước thì có lợi!"
Sát ý ngưng tụ!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục rơi xuống!
Đám lão già cảnh giới Vực Vương biến sắc mặt, tức giận quát lớn: "Nhìn thấy gì chưa? Thằng chó đẻ này hoàn toàn không cho chúng ta cơ hội sống sót!"
"Tao liều mạng với mày!"
"Giết!"
Hơn mười lão già cảnh giới Vực Vương sơ kỳ bỗng nhiên bùng nổ, phóng về phía Diệp Bắc Minh như mấy con chó điên!
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng, Long Tích lấp lóe.
Lực lượng mạnh mẽ xông vào trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, rồi ầm ầm bộc phát ra ngoài!
Bịch!
Hơn mười lão già Vực Vương kia đồng thời bay ngược ra ngoài, hung hăng đập xuống đất!
Diệp Bắc Minh lập tức đuổi theo, giậm chân thật mạnh một cái.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Mười mấy cái đầu nổ tung!
Ai ai cũng bị dọa sợ đến suýt nổ tung cả trái tim, loại thực lực khủng bố này quả thực dọa người!
Lạc Chính Hùng hít ngược một hơi khí lạnh: "Hít hà... Tên này... Quá độc ác..."
Lạc phu nhân cũng hơi run rẩy: "Nếu cậu ta còn giết tiếp, sẽ không tẩu hỏa nhập ma chứ?"
Trong đám người!
Con ngươi Diệp Bắc Minh hiện lên tơ máu, khóe miệng nở rộ nụ cười của Tử thần!
"Nổ!"
"Nổ! Nổ!"
"Nổ cho tôi! Nổ! Tiếp tục nổ!"
Sương máu bay đầy trời, chẳng ai có thể ngăn cản được một kiếm của anh!
Nửa tiếng sau, mấy trăm ngàn người thương vong quá nửa!
"Trời xanh ơi!"
"Là ai đã mở ra cánh cửa địa ngục, thả vị Sát Thần này ra vậy?"
"Sát Thần, anh ta thật sự là Sát Thần..."
Vô số người kêu lên thảm thiết, điên cuồng chạy trối chết!
Bên ngoài trận pháp, đôi mắt Lưu Chính Võ đỏ bừng, hô hấp dồn dập: "Này... Chuyện này sao có thể!"
"Tên này là quái vật gì vậy?"
Tay chân Lục Huyền Dương không tự chủ được mà run lẩy bẩy: "Mình đang nằm mơ sao? Tên này có thể một mình giết mấy trăm ngàn người?"
"Cậu ta sẽ không chết vì kiệt sức sao?"
Trung tâm trận pháp quả thực chẳng khác gì địa ngục Tu La, sương máu bay đầy trời!
Bọn họ sớm đã nhìn không rõ tình huống bên trong, chỉ có tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến.
Một tiếng sau, thế giới yên tĩnh lại!
Lưu Chính Võ nuốt nước miếng: "Diệp Bắc Minh chết rồi ư?"
Lục Huyền Dương run giọng đáp: "Cậu ta hẳn đã kiệt sức mà chết rồi chứ?"
Ba lão già còn lại cùng nhau gật đầu: "Chết rồi, chắc chắn đã chết!"
"Nếu vẫn còn chưa chết, vậy thật đúng là quái..."
Chưa kịp nói hết câu này, Lục Huyền Dương chợt run tay chỉ vào chỗ sâu trong đám sương mù màu đỏ.
Chỉ thấy một thanh niên đẫm máu cầm thanh trường kiếm màu đỏ ngòm trong tay bước ra, chính là Diệp Bắc Minh!
"Là cậu ta!"
Thân thể Lưu Chính Võ run lên.
"Mẹ kiếp...", Lục Huyền Dương mắng một câu nghẹn ngào.
Lạc Chính Hùng chật vật nuốt nước bọt: "Cậu ta giết mấy trăm ngàn người?"
Lạc phu nhân tái mặt gật đầu, nhìn chằm chằm bóng người nhuốm máu kia: "Thoạt nhìn đúng vậy!"
"Tao đụ cái con mẹ!"
Ba lão già khác hoảng sợ nhảy dựng lên, suýt chút nữa bị dọa chết: "Khởi động trận pháp, luyện hóa cậu ta!"
Chương 1077: Đột phá cảnh giới Thần Đế
Năm người lập tức phản ứng lại, chuẩn bị khởi động trận pháp bảo vệ tông môn!
Ngay đúng lúc này!
Ầm ầm!
Bầu trời ngưng tụ tầng mây giông, một tia chớp rơi xuống quảng trường Vân Tiêu Tông.
Ầm!
Trận pháp bảo vệ tông môn ầm ầm nổ tung, đá khắc phù văn nổ vụn!
"Đây là... Thiên kiếp?"
Con ngươi đám người Lạc Chính Hùng, Lạc phu nhân, Bát sư tỷ, Lưu Chính Võ, Lục Huyền Dương đồng loạt co rụt lại!
Lạc Chính Hùng hít sâu một hơi: "Đù mẹ, không phải chứ?"
"Chẳng lẽ lần thiên kiếp trên Long Đảo kia không phải thiên kiếp của Hắc Long Vương? Mà là của cậu ta?"
Năm người Lưu Chính Võ và Lục Huyền Dương bị dọa đến mức trái tim như ngừng đập: "Cái gì?"
Mặt mũi Lạc phu nhân tràn ngập vẻ không dám tin: "Cậu ta mới cảnh giới Thần Vương thôi, mà có thể dẫn tới thiên kiếp?"
Con ngươi Lạc Chính Hùng trầm xuống.
Rơi vào trên người Diệp Bắc Minh: "Không, giờ cậu ta đã là cảnh giới Thần Đế!"
"Trời ạ!"
Lạc phu nhân lại hít sâu một hơi: "Từ cảnh giới Thần Vương trung kỳ, trực tiếp vượt qua cảnh giới Thần Chủ, tiến vào cảnh giới Thần Đế?"
"Ông trời ơi! Tên này, tăng cấp trong lúc giết chóc?"
...
...
...
Thời khắc thiên kiếp xuất hiện.
Chỗ tối, Đế Khởi La gắt gao che miệng nhỏ: "Á! Anh ta trực tiếp tiến vào cảnh giới Thần Đế, còn đưa tới thiên kiếp?"
Mọi người Đế tộc đứng cạnh ai cũng nghiêm mặt nhìn!
Bọn họ đã tới từ sớm, vẫn luôn bí mật quan sát!
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Diệp Bắc Minh chém giết lão Diệp cảnh giới Giới Vương!
Hơn nữa một mình giết chóc mấy trăm ngàn người!
Mẹ nó lại còn đưa tới thiên kiếp!
Những người Đế tộc chưa kịp phản ứng lại từ trong cơn chấn động!
Ầm ầm!
Từng đạo thiêp kiếp lần lượt rơi xuống, bổ về phía đầu Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng: "Tháp nhỏ, đến lượt ông hấp thu!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười to: "Ha ha ha, hôm nay bản tháp được ăn no rồi!"
"Nhóc, tốt nhất cậu lại độ thêm mấy lần kiếp nữa, giúp bản tháp trực tiếp khôi phục thực lực đỉnh cao!"
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay, như một cây cột thu lôi!
Thiên kiếp hung hăng nện xuống kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, sức mạnh sấm sét cuồng bạo không rơi vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh!
Lạc Chính Hùng ngây người: "Trời ạ!"
"Hít hà..."
Năm người Lưu Chính Võ hít ngược khí lạnh, khiếp sợ không nói nên lời!
Đám người Đế tộc kìm nén đến mức khuôn mặt đỏ bừng!
Đế Khởi La siết chặt nắm đấm, đôi mắt đẹp nhìn đăm đăm vào người đàn ông đang chịu thiên kiếp!
Tên này, mẹ nó còn là con người không?
Con ngươi Lạc Chính Hùng co rụt lại, suýt chút bị dọa chết khiếp: "Đù! Đù má nó!"
"Thằng này rốt cuộc là quái vật gì?"
"Cậu ta đang lợi dụng lực lượng của thiên kiếp?"
Lạc phu nhân khiếp sợ, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình!
Bình thường người tu võ gặp được thiên kiếp, bọn họ tránh né còn không kịp.
Diệp Bắc Minh không những vọt thẳng vào trong thiên kiếp, mà còn dùng thiên kiếp luyện thể!
Sắc mặt Lạc phu nhân hiện lên vẻ ngưng trọng chưa bao giờ có: "Lão gia, thiên phú của người này e rằng đã vượt xa Diệp Phá Thiên!"
Lạc Chính Hùng gật đầu đồng ý.
Nhìn thoáng qua Lạc Khuynh Thành còn hôn mê bất tỉnh bên cạnh.
"Có lẽ, cược một ván vào người này, có thể giải quyết nguy cơ của Thánh tộc!"
...
Chỗ tối.
Thân thể Đế Giang run nhè nhẹ: "Lão tổ, ngài thấy kẻ này thế nào?"
Không ai trả lời!
"Lão tổ?"
Đế Giang quay đầu, kinh ngạc nhìn lão tổ Đế tộc.
Chỉ thấy lão tổ Đế tộc sững sờ đứng tại chỗ, cái trán phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Khuôn mặt già nua run lẩy bẩy, đôi mắt đỏ bừng: "Cậu ta không phải là người!"
Đột nhiên.
Đám mây giông trên bầu trời chợt cuồn cuộn như cơn sóng thần tận thế ập đến.
Một giây sau.
Mấy chục đạo thiên kiếp đồng thời bổ xuống!
Ầm ầm!
Một mảnh mây giông cuồn cuộn, hoàn toàn bao phủ Diệp Bắc Minh!
Qua nửa giờ, thiên kiếp dừng lại.
Diệp Bắc Minh đi ra từ trong biển sấm sét.
Hơi thở tăng lên cảnh giới Thần Đế!
Lục Huyền Dương hoảng sợ trừng to mắt, chỉ vào Diệp Bắc Minh: "Mày... Mày... Mày mày mày..."
"Mày rốt cuộc là người hay là quỷ?"
Diệp Bắc Minh không đáp lời, anh bước về phía năm người kia!
Ra lệnh như một vị Tử thần: "Quỳ xuống!"
Một áp lực cực lớn đè xuống đầu.
Bịch bịch!
Năm người đồng loạt quỳ xuống: "Cậu Diệp, chúng tôi biết lỗi rồi, cầu xin cậu tha cho chúng tôi!"
Trong lòng năm người hoàn toàn tuyệt vọng!
Ngay cả thiên kiếp cũng không giết chết được Diệp Bắc Minh, còn có ai có thể giết cậu ta nữa?
Hiện tại, điều duy nhất bọn họ có thể làm chỉ có cầu xin tha thứ!
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn năm người: "Nói đi, triệu năm trước, có những thế lực nào cướp đoạt long mạch từ Đại Lục Chân Võ?"
Lưu Chính Võ không dám giấu giếm, nói một lèo: "Vân Tiêu Tông, tám gia tộc Thần Huyết lớn, Quỷ Sát Môn, Thiên Vũ Tông, Đế tộc!"
"Học viện Giám Sát của các đại lục thuộc Thế giới Cao Võ!"
Nói đến đây, lão ta tạm dừng: "Còn có... Tổng viện Giám sát!"
Chương 1078: Bí mật của viện trưởng Tổng viện Giám Sát
...
...
"Tổng viện Giám sát?"
Sắc mặt Diệp Bắc Minh hơi trầm xuống, một cỗ sát ý chợt lóe qua.
"Ai?"
Anh quát lớn: "Cút ra đây cho tôi!"
...
Chỗ tối.
Đế Khởi La hơi kinh ngạc: "Chúng ta bị phát hiện?"
Đế Giang và Đế Khuyết nhìn về phía lão tổ Đế tộc.
Con ngươi lão tổ Đế tộc lập lòe: "Ra ngoài đi!"
Lão ta dẫn theo người Đế tộc trực tiếp hiện thân, nói với Diệp Bắc Minh: "Cậu Diệp, Đế tộc chúng tôi không có ác ý với cậu!"
"Hơn nữa, chuyện long mạch năm đó có ẩn tình khác!"
"Hy vọng cậu Diệp cho Đế tộc một cơ hội, lão phu sẽ từ từ giải thích!"
Diệp Bắc Minh như thể không hề nghe thấy, phẫn nộ quát: "Tao bảo mày cút ra đây, không nghe thấy hả?"
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém về chỗ nào đó trong hư không!
Không khí nổ đùng một tiếng!
Một đám sương máu ầm ầm nổ!
Một người khác mặc đồ đen trốn về phương xa!
Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc: "Thế thân?"
Chợt, đôi mắt anh trầm xuống, nhìn về phía nào đó: "Muốn chạy, có thể sao?"
Chém một đạo kiếm khí xuống!
Ầm!
Một người mặc áo bào đen bị đánh bay, kêu lên thảm thiết giữa không trung.
Hóa thành một đám sương máu!
Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Tháp nhỏ, người kia chết chưa? Tại sao tôi cứ cảm thấy hơi kỳ quặc!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Anh ta không chết, chạy!"
"Chạy?"
"Vừa rồi cậu đã giết hai thế thân, chân thân của anh ta sớm đã chạy xa trăm dặm!"
"Thế thân?"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lập lòe: "Đuổi theo!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại lên tiếng: "Không cần đuổi!"
"Hai thế thân này luyện chế thành từ tinh huyết của người nọ, bản tháp đã nhớ kỹ hơi thở của bọn họ rồi".
"Hơn nữa, cậu biết người này!"
Trong mắt Diệp Bắc Minh lóe lên vẻ lạnh lẽo: "Tôi biết?"
...
Tổng viện Giám sát, bên trong một tòa cung điện bằng đá cổ xưa.
Một người áo đen chật vật xông tới, quỳ một chân xuống: "Đại nhân, thất bại!"
"Một mình Diệp Bắc Minh giết mấy trăm ngàn người tu võ, Vân Tiêu Tông hủy diệt!"
Ghế đá trong cung điện, một lão già trông y như thi thể mở choàng mắt: "Cậu nói gì cơ? Cậu có biết kết cục lừa gạt tôi là gì không?"
"Khụ khụ..."
Người áo đen ho ra một ngụm máu tươi: "Đại nhân, tôi sao dám lừa gạt ngài!"
"Nếu không phải tôi chạy nhanh thì sớm đã trở thành vong hồn dưới kiếm người này rồi!"
Người kia nhanh chóng cẩn thận giải thích chuyện xảy ra tại Vân Tiêu Tông.
Đôi mắt người áo đen hiện lên vẻ kinh sợ: "Đại nhân, có phải chúng ta tính toán sai rồi không?"
"Tốc độ trưởng thành của người này thật sự quá kinh khủng!"
"Mới có mấy tháng ngắn ngủi mà thôi, đã sắp không thể khống chế được rồi!"
"Nếu để anh ta tiếp tục trưởng thành, chúng ta..."
Người áo đen không nói hết lời.
Cung điện đá lâm vào sự yên tĩnh như chết!
Không biết qua bao lâu.
Cuối cùng lão già như thi thể kia mới mở miệng: "Nếu không thể khống chế được, vậy thì giết đi!"
Ánh mắt người áo đen ngưng trọng: "Đại nhân, kẻ này bước đầu có thành tựu!"
"Cộng thêm thanh kiếm trong tay anh ta nữa, muốn giết anh ta rất khó!"
Lão già như thi thể cười vô cùng âm trầm: "Chẳng phải cậu sớm đã biết được nhược điểm của người này sao?"
"Trong tay cậu có nhiều lợi thế như vậy, còn sợ không bắt được anh ta?"
Đôi mắt người áo đen dần trở nên lạnh lẽo, ngưng tụ thành sát ý!
"Đi làm đi".
Lão già như thi thể phất phất tay.
"Rõ!"
Người áo đen xoay người rời đi.
Đột nhiên.
Giọng nói già nua truyền đến từ phía sau lưng: "Lần sau tới nơi này không cần che che lấp lấp nữa!"
Người áo đen sững sờ, chợt gật đầu: "Vâng, đại nhân!"
Ông ta quyết đoán cởi áo bào đen, lộ ra gương mặt mà Diệp Bắc Minh vô cùng quen thuộc!
Viện trưởng Tổng viện Giám sát, Vương Bình An!
...
...
"Tháp nhỏ, ông nói người áo đen kia là Vương Bình An?"
Diệp Bắc Minh vô cùng khiếp sợ.
Lông mày của anh gắt gao nhíu lại: "Tại sao lại là ông ta?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc, cậu vẫn còn quá non nớt!"
"Cẩn thận suy nghĩ lại xem, lúc cậu ở Kiếm Tông, Long Đảo!"
"Có phải người của Tổng viện Giám sát đều ở bên cạnh không?"
Diệp Bắc Minh nhớ lại, gật đầu: "Đều ở bên cạnh! Vương Bình An cũng ở đó!"
"Nhưng... Ông ta dường như không hề có cảm giác tồn tại!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: "Chẳng lẽ cậu không cảm thấy kỳ quái sao?"
"Viện trưởng Tổng viện Giám sát mà lại không có cảm giác tồn tại như vậy?"
"Ông ta vô điều kiện trợ giúp cậu, đến tột cùng là vì cái gì?"
Giọng nói lạnh lùng tiếp tục: "Ngoài bố mẹ cậu ra, trên đời này còn có ai sẽ đối xử tốt với cậu vô điều kiện?"
"Cho dù là bản tháp, nếu không phải cậu có thiên phú nghịch thiên, bản tháp cũng chẳng thèm nhìn cậu một lần!"
"Sư phụ cậu đối xử tốt với cậu, là bởi đặt kỳ vọng cao vô hạn trên người cậu!"
"Sư tỷ đối với tốt với cậu, là bởi vì các cô ấy có sứ mệnh của mình!"