Vương Bình An lập tức gật đầu: "Dạ vâng, đại nhân, tôi tới".
Giọng nói lạnh lùng truyền ra từ trong điện đá: "Tôi đang nói chuyện với cậu hả? Cút!"
Vương Bình An lúng túng, khuôn mặt già nua đỏ bừng.
Ông ta oán độc liếc nhìn Diệp Bắc Minh!
Chật vật bỏ đi!
...
Hiện trường lập tức yên tĩnh lại!
Diệp Bắc Minh truyền âm hỏi: "Tháp nhỏ".
"Ông vừa mới nhắc tới Thần điện là có ý gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chần chờ vài giây mới mở miệng trả lời: "Bản tháp không nhớ rõ, chỉ là chỗ sâu trong trí nhớ của tôi hình như có một thứ như vậy".
"Khoảnh khắc nhìn thấy tòa cung điện bằng đá màu đen, chỗ sâu trong thần hồn tôi tự động nhảy ra hai chữ này!"
Diệp Bắc Minh khẽ nhíu mày.
Đến cùng tòa Thần điện này có liên quan gì đến tháp Càn Khôn Trấn Ngục?
Đúng lúc này.
Giọng nói bên trong tòa điện đá mang theo vài phần kích động: "Không tệ, cậu mạnh hơn Diệp Phá Thiên nhiều!"
"Ông biết tổ tiên nhà họ Diệp?"
Diệp Bắc Minh hỏi một câu.
"Ha ha ha!"
Âm thanh kia có thêm ý cười: "Đâu chỉ quen biết, chính anh ta đã mang lão phu từ bên trong chiến trường Thái Cổ ra ngoài!"
"Cái gì?"
Diệp Bắc Minh khiếp sợ: "Diệp Phá Thiên là người của một triệu năm trước, chẳng lẽ ông đã sống cả triệu năm?"