Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1069: Ông thế mà là tòa tháp này?



Giọng nói bên trong cung điện bằng đá tiếp tục truyền đến: "Còn cả thanh kiếm Đoạn Long kia của Diệp Phá Thiên nữa, cũng để ở bên ngoài luôn đi!"

Diệp Bắc Minh làm theo.

Một giây sau.

Anh nhấc chân bước vào cổng lớn của điện đá.

Ngay trong nháy mắt Diệp Bắc Minh tiến vào.

Vèo!

Một lão già gầy đét như thi thể nhào tới!

Lão ta giương nanh múa vuốt, chẳng khác gì ác quỷ!

"Thằng nhóc kia, mày thật đúng là nghe lời!"

"Thân thể này của mày quả thật là hoàn mỹ, chẳng những mở ra Long Tích, còn dung hợp luyện hóa long huyết!"

"Thêm cả huyết mạch Ma tộc, thiên phú tu võ lại càng kinh người!"

"Hiện tại, thân thể này là của lão phu!"

Tốc độ của lão già khô gầy nhanh như tia chớp, hoàn toàn không cho Diệp Bắc Minh cơ hội phản ứng!

Anh nhanh nhẹn lui về sau.

Nhưng sau lưng lại đụng vào cửa chính!

Tiếng "bịch" vang lên, hành động bị chậm lại ba phần.

Lão già khô gầy thừa cơ nhào lên, hai tay bóp lấy cổ Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh quát lớn: "Cút!"

Hai tay nắm lấy cánh tay lão già khô gầy, chợt dùng sức!

Gào rống!

Tiếng rồng ngâm vang lên.

Chỉ nghe thấy tiếng "răng rắc" giòn giã, cánh tay của lão già khô gầy tức khắc bị bẻ gãy.

Xương cốt màu trắng xuyên qua máu thịt, nhưng không có giọt máu tươi nào chảy ra!

Vô cùng kỳ dị!

Lão ta không những không cảm giác được đau đớn, ngược lại tham lam cười như điên: "Ha ha ha, quá tốt rồi!"

"Từ hôm nay trở đi, lão phu chính là Diệp Bắc Minh!"

"Thân thể hoàn mỹ này thuộc về ta!"

"Thằng nhóc, thần hồn của cậu cứ thế mà chôn vùi đi, cậu không xứng có được thân thể này!"



Vù!

Một ánh sáng đỏ lóe lên, bắn ra từ trong con ngươi của lão già khô gầy.

Trong nháy mắt chui vào trong đầu Diệp Bắc Minh!

Một giây sau.

Chỗ sâu trong đầu óc Diệp Bắc Minh xuất hiện một lão già khô gầy giống y như đúc!

Thần hồn xuất khiếu!

Đoạt xá!

Lão ta thế mà mơ mộng hão huyền chiếm cứ thân thể Diệp Bắc Minh!

Nhưng đúng vào lúc này, một âm thanh uy nghiêm vang lên: "Chiếm cứ thân thể của chủ nhân tôi? Ông đang muốn ăn cái rắm gì đấy?"

Ầm!

Một tòa bảo tháp hiện lên!

Nó cao lớn vững chãi, đồ đằng của một đầu Chân Long và Phượng Hoàng quấn quanh thân tháp, sinh động như còn đang sống!

Bên ngoài, phía sau bảo tháp cuồn cuộn từng dòng khí hỗn độn!

Chính là tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Khoảnh khắc trông thấy bản thể của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Thần hồn của lão già khô gầy suýt chút nữa bị dọa chết tươi: "Cái gì..."

"Làm sao có thể!"

Thần hồn lão ta hoảng sợ kêu to, như đang nhìn thấy quỷ: "Ông là tòa tháp này!"

"Ông thế mà là tòa tháp này?"

"Năm đó, chính vì tranh đoạt ông mà những cường giả kinh khủng kia đã đánh nát toàn bộ thế giới Thái Cổ..."

...

...

Lão ta vừa nói xong câu này.

Diệp Bắc Minh có thể cảm nhận được ý thức của tháp Càn Khôn Trấn Ngục dậy sóng: "Ông biết tôi?"

Diệp Bắc Minh cũng kinh ngạc: "Tháp nhỏ, chuyện gì thế này?"

"Tôi không biết".

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời, giọng nói ngưng trọng: "Chuyện này cần hỏi lão ta!"



"Nói, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

"Ông biết quá khứ của bản tháp?"

Một cỗ uy áp mạnh mẽ đánh úp lại, ép tới mức thần hồn lão già khô gầy quỳ xuống!

Giọng lão ta run rẩy: "Ông... Ông không nhớ rõ?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh lẽo đáp: "Nếu mà bản tháp nhớ kỹ thì còn cần hỏi ông sao? Nói!"

Thần hồn lão già khô gầy đảo mắt, cắn răng trả lời: "Tôi có thể nói cho ông biết hết thảy, nhưng ông không thể giết tôi!"

"Hơn nữa, còn phải đưa tặng thân thể của người này cho tôi, sao hả?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lạnh: "Ông có tư cách gì mà cò kè mặc cả với bản tháp?"

Vù!

Sức mạnh thần hồn nghiền ép xuống.

Thần hồn lão ta nằm rạp trên mặt đất, như một mảnh thủy tinh nứt xuất hiện vô số khe hở!

"Á... Đừng mà, tha mạng..."

Lão già khô gầy hoảng sợ, cầu xin tha thứ: "Tôi biết sai rồi, tôi nói..."

"Tôi bằng lòng nói tất cả cho ông!"

Sức mạnh thần hồn kia biến mất!

Lão ta run rẩy không ngừng: "Đại nhân, tôi tên là Yến Bách Lý, từng là người tu võ cảnh giới Chân Linh tại Thánh Vực".

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: "Cảnh giới Chân Linh? Đây là cảnh giới gì?"

"So với cảnh giới Giới Chủ thì thế nào?"

Yến Bách Lý cười lạnh: "Đúng là con sâu ngồi dưới đáy giếng, Giới Chủ tính cái thá gì?"

Lão ta chẳng thèm trả lời vấn đề của Diệp Bắc Minh!

Một giây sau.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đột nhiên bộc phát ra hơi thở, đè xuống lão ta!

Ầm ầm!

Thần hồn Yến Bách Lý suýt chút nữa sụp đổ: "Đừng..."

Giọng nói lạnh như băng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Cậu ấy là chủ nhân của tôi, ông dám nói cậu ấy là sâu kiến?"

"Gì cơ?"

Mặt mũi Yến Bách Lý tràn đầy hoảng sợ, suýt chút nữa bị dọa chết khiếp!

"Tháp này nhận Diệp Bắc Minh là chủ nhân?"