Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1076: Đại sư tỷ phát điên



Dù hai chân đã bị đánh gãy nhưng Hàn Khâu vẫn kiêu ngạo cười to: “Ha ha ha ha, thù gì hả?”

“Nhà họ Hàn giết người còn cần lý do sao?”

“Ha ha ha ha, tiểu súc sinh, cậu dám kiêu ngạo như vậy sợ rằng còn chưa biết Thánh Vực có nghĩa là gì đâu nhỉ?”

“Trưởng bối của cậu đâu rồi? Gọi bọn họ lại đây!”

Lão ta nhếch miệng cười, dáng vẻ vô dùng hung tợn: “Cậu có tin không, ngay khi trưởng bối của cậu xuất hiện!”

“Cậu sẽ phải quỳ gối dưới chân lão phu, cầu xin lão phu cho cậu chết một cách sảng khoái!”

Diệp Bắc Minh chả thèm quan tâm lão ta, mười ba cây kim bay ra.

Chúng ghim vào trong cơ thể Hàn Khâu.

Ngay sau đó.

Hàn Khâu cảm giác như mình đang ở dưới mười tám tầng địa ngục, có vô số ác quỷ chạy tới chỗ mình.

Lũ ác quỷ đó nhào tới cuồng loạn cắn xé máu thịt của lão ta.

Cả người Hàn Khâu run rẩy, đôi mắt tràn ngập sự hoảng sợ: “Á... đừng mà... đừng lại đây!”

“Van xin cậu, đừng mà...”

“Giết tôi đi, xin cậu hãy giết tôi đi!”

Lão ta quỳ rạp xuống đất, dập đầu điên cuồng khẩn cầu chỉ để chết đi.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn lão ta: “Nói, vì sao lại giết bố mẹ đại sư tỷ của tôi?”

Hàn Khâu dập đầu điên cuồng: “Không có lý do gì hết, cậu chủ muốn giết thì giết thôi ạ”.

“Đối với chúng tôi, người của thế giới Cao Võ chẳng bằng một con heo!”

“Cậu sẽ có lý do để giết một con heo không?”

Lửa giận trong lòng Diệp Bắc Minh dâng lên ngút trời.

“Mẹ kiếp!”, Lạc Vô Tà tức run người.

Trong tay cậu ta chợt xuất hiện một thanh trường kiếm, rồi cậu ta hùng hổ chém vào người Hàn Khâu.

Hàn Khâu vui vẻ kêu to: “Đúng, giết tôi đi, cầu xin cậu giết tôi đi!”

Diệp Bắc Minh ngăn Lạc Vô Tà lại, rồi lắc đầu nói: “Cứ giết lão ta như vậy thì lão ta sướng quá rồi!”

“Tôi sẽ khiến lão ta chết bằng cách đau đớn nhất!”

Lạc Vô Tà nắm chặt thanh kiếm rồi lùi về sau.

Diệp Bắc Minh đưa tay lên, tóm lấy yết hầu của Hàn Khâu.



Ầm!

Thiên Ma Cửu Biến, cắn nuốt!

Máu trong người Hàn Khâu trào ra.

Cùng lúc đó, bên ngoài cơ thể lão ta xuất hiện một bóng người gần như trong suốt, giống hệt với Hàn Khâu.

Mọi người không hẹn mà cùng nhau nghĩ tới hai chữ.

Thần hồn!

Ngay khi thấy thần hồn của mình xuất hiện, Hàn Khâu hoảng hốt la to: “Cậu... rốt cuộc cậu là ai hả?”

Thần hồn diệt vong thì đến cả cơ hội đầu thai cũng chả còn.

“Tôi là sát thần!”

Diệp Bắc Minh thốt ra một câu ngắn ngủi.

Vừa dứt lời.

Cơ thể hồng hào của Hàn Khâu héo úa, nháy mắt đã hóa thành một cái xác khô.

Thần hồn của lão ta hóa thành một tia huyết quan chui vào cơ thể Diệp Bắc Minh.

Anh khoát tay, thi thể lão ta hóa thành bột mịn.

Bỗng nhiên.

Đại sư tỷ mở mắt rồi hét thảm: “Bố, mẹ!”

Lạc Vô Tà bước tới: “Chị ơi, chị tỉnh rồi!”

Cậu ta hớt hải chạy tới nhưng Lạc Khuynh Thành như không nhận ra cậu ta mà tung ra một chưởng.

Phụt!

Xương sườn Lạc Vô Tà bị đánh gãy, người bay ngược ra ngoài ngã sóng soài trên mặt đất: “Chị, chị làm sao thế?”

“Đại sư tỷ, cậu ta là em trai của chị đó!”

Lục Tuyết Kỳ đi tới.

Cô ấy vừa mới bước tới gần đó.

Ma khí trên người Lạc Khuynh Thành bùng nổ.

Lục Tuyết Kỳ cũng bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.

“Bát sư tỷ cẩn thận!”



Diệp Bắc Minh nhanh chóng tiến lên ôm Lục Tuyết Kỳ, lo lắng nhìn Lạc Khuynh Thành: “Đại sư tỷ, chị làm sao thế?”

Anh chỉ thấy.

Đôi mắt Lạc Khuynh Thành đỏ rực, ma khí trên người quay cuồng.

Làn da và máu thịt trên người đều tỏa ra luồng khí tức của ma huyết.

Cô ấy nhìn thoáng qua mọi người rồi điên cuồng cười to: “Ha ha ha ha, tất cả các người đều phải chết!”

“Là các người hại chết bố mẹ tôi, tất cả các người đều phải chết!”

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm xuống: “Nhóc à, đại sư tỷ của cậu bị kích thích quá nặng nên đã nhập ma rồi!”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh tối sầm.

Một khi người tu võ tẩu hỏa nhập ma.

May mắn thì có thể trở thành người ngu.

Xui xẻo thì sợ rằng sẽ nổ tan xác chết luôn.

“Đại sư tỷ!”

Diệp Bắc Minh lao tới chỗ Lạc Khuynh Thành.

Đôi mắt long lanh của Lạc Khuynh Thành giờ đây đỏ rực, không hề nhận ra Diệp Bắc Minh.

Cô ấy tung trảo nhắm thẳng vào trái tim Diệp Bắc Minh.

Anh không hề chống trả, nháy mắt ở ngực đã đầm đìa máu chảy, máu thịt lẫn lộn.

Máu tươi phun ra như suối.

Lục Tuyết Kỳ biến sắc: “Đại sư tỷ, chị nhìn kỹ đi, đó là tiểu sư đệ đó!”

Diệp Bắc Minh tóm lấy cổ tay Lạc Khuynh Thành nhưng anh không dám mạnh tay.

Tất cả chỉ vì anh sợ làm cô ấy bị thương: “Đại sư tỷ, là em nè”.

“Chết, chết đi, tất cả đều phải chết!”

Đôi mắt đỏ như máu của Lạc Khuynh Thành nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, một bàn tay khác thì bóp cổ anh.

Một cảm giác nghẹt thở ập tới.

Gân xanh nổi rõ trên trán Diệp Bắc Minh, nháy mắt đôi mắt đã đỏ rực như máu: “Đại sư tỷ, đừng nhập ma...”

“Đại sư tỷ, đây là tiểu sư đệ đó, sao chị có thể làm tổn thương tiểu sư đệ chứ!”

Lục Tuyết Kỳ nôn nóng.

Thế là cô ấy bèn xông lên định cứu người.