Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1077: Cách giải trừ tâm ma



Khi cô ấy vừa tới gần Lạc Khuynh Thành khoảng mười mét, ma khí bùng nổ đánh bay cô ấy ra ngoài.

Khí thế của Lạc Khuynh Thành liên tục dâng cao, ma khí màu đen lấy cô ấy làm trung tâm quay cuồng.

Mắt cô ấy đỏ bừng, trên người tràn ngập sát khí như ác quỷ bước ra từ trong địa ngục.

Cả quảng trường im lặng.

Lạc Vô Tà lo lắng nói: “Chị, mau buông cậu ta ra đi, chị nhận nhầm người rồi”.

“Cậu ta là Diệp Bắc Minh, không phải là kẻ thù của chúng ta!”

Lạc Khuynh Thành nâng tay lên, hai chân Diệp Bắc Minh tách khỏi mặt đất.

Anh nghẹt thở.

Mắt Diệp Bắc Minh giờ đã đỏ thẫm như máu, trong tròng mắt chi chít tơ máu.

Anh ân cần nhìn Lạc Khuynh Thành nói: “Đại sư tỷ, em là tiểu sư đệ đây”.

“Chị quên rồi à? Dưới chân núi Côn Luân, trên đỉnh Tuyết Sơn”.

Ánh mắt Lạc Khuynh Thành dao động, trên gương mặt khát máu thoáng hiện sự bối rối.

Diệp Bắc Minh cố kìm nén cơn nghẹt thở đang bóp chặt bản thân nói: “Đại sư tỷ, chị còn nhớ không?”

“Vào lúc em vừa mới gia nhập sư môn, cả người u ám sa sút!”

“Vài lần em định tự sát, đều là nhờ chị tiếp thêm sức mạnh cho em!”

“Cũng nhờ chị nói với em rằng tuy bố mẹ em đã qua đời nhưng vẫn còn mọi người ở bên em!”

“Em đã cố gắng vượt qua, chị cũng phải thế, đại sư tỷ à!”

Diệp Bắc Minh gầm nhẹ.

Xoạt xoạt xoạt xoạt!

Cổ anh như sắp gãy tới nơi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc à, cậu chơi lớn rồi!”

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ giết cậu đó!”

“Mau ra tay nhanh lên!”

Diệp Bắc Minh đáp lời: “Không được, nếu tôi ra tay thì sẽ không còn cách nào cứu Đại sư tỷ nữa!”

“Tôi sẽ cố gắng thêm chút nữa!”

Anh quát to: “Đại sư tỷ, bọn em không muốn chị như vậy đâu!”

Vẻ mặt Lạc Khuynh Thành đầy đau khổ, nước mắt đỏ như máu trào ra.



Diệp Bắc Minh tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Đại sư tỷ, mau tỉnh lại đi, đừng nhập ma mà!”

“Á!”

Lạc Khuynh Thành buông Diệp Bắc Minh ra, đau đớn ôm đầu.

“Tiểu sư đệ... bố ơi, mẹ ơi...”

“Báo thù...”

Đôi mắt đỏ rực của Lạc Khuynh Thành dần nhạt bớt, cơ thể mềm nhũn té ngã.

Diệp Bắc Minh bước lên ôm lấy Lạc Khuynh Thành.

Anh thi triển Quỷ Môn Thập Tam Châm ổn định hơi thở của cô ấy.

Một lúc lâu sau đó.

Trong phòng, tình hình của Lạc Khuynh Thành đã ổn hơn.

Ma khí đen tuyền vẫn cuồn cuộn trên dung nhan của cô ấy.

Trên trán liên tục toát mồ hôi lạnh, luôn miệng kêu tên bố mẹ.

“Chị ơi...”

Lạc Vô Tà quỳ gối trước giường, đôi mắt đỏ lên.

Nước mắt vương nơi khóe mắt Lục Tuyết Kỳ.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh âm u đến đáng sợ, hai tay nắm chặt nắm đấm.

Sát ý cuồn cuộn dâng lên trong lòng.

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cô ấy tận mắt nhìn thấy bố mẹ mình chết thảm, do vậy đã hình thành tâm ma!”

“Bây giờ có lẽ chỉ có tự tay mình giết chết kẻ thù mới khiến tâm ma biến mất!”

Diệp Bắc Minh nhìn về phía Lạc Vô Tà hỏi: “Là ai giết bố mẹ của đại sư tỷ?”

Lạc Vô Tà nghiến răng nghiến lợi đáp: “Hàn Tông! Là một người thanh niên trẻ tuổi tên Hàn Tông!”

“Hàn Tông?”

Diệp Bắc Minh híp mắt.

Rồi anh xoay người bước ra ngoài cửa: “Bát sư tỷ, chăm sóc đại sư tỷ nhé!”

Lục Tuyết Kỳ dõi theo bóng dáng của Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, em định đi đâu đó?”

Diệp Bắc Minh chỉ trả lời ngắn gọn: “Đi giết người!”

...

Thánh Tộc, trong đại điện.



Lạc Thạch Lăng ngồi ở ghế gia chủ, phía dưới là mười mấy lão già đang ngồi.

Mặt đất trung tâm đại điện có hai thi thể đã được che bằng hai tấm vải bố.

Lạc Thạch Lăng ra vẻ buồn khổ đau thương nhưng trong lòng lại vui như nở hoa.

Lạc Chính Hùng chết rồi.

Mấy trưởng lão ủng hộ ông ta cũng bị người của Thánh Vực giết rồi.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ông ta sẽ là người kế nhiệm tiếp theo của Thánh Tộc.

Lạc Thạch Lăng nhìn mọi người rồi thở dài nói: “Tôi rất tiếc cho cái chết của gia chủ, nhưng ông ta không nên đối nghịch với người của Thánh Vực mới phải”.

“Ông ta lại định bao che cho tàn dư của Thiên Ma tộc!”

“Mọi người cũng biết rồi đấy, Thánh Vực và Thiên Ma tộc là kẻ thù không đội trời chung!”

“Nếu Lạc Chính Hùng không quen biết với Diệp Bắc Minh thì cũng không chết!”

“Tôi làm vậy chỉ để bảo vệ cả nhà họ Lạc mà thôi!”

Lạc Thạch Lăng thở dài nhìn mọi người rồi nói tiếp: “Mọi người có thể hiểu cho tôi không?”

“Thạch Lăng, ông làm thế không có gì đáng trách cả!”

Một lão già mập mạp gật đầu nói.

“Bát trưởng lão nói phải!”

Những người khác đều gật gù đồng ý.

Lạc Thạch Lăng mỉm cười nói: “Cảm ơn các vị đã hiểu cho tôi”.

Bỗng nhiên.

Một lão già mặc áo gấm nói: “Nước không thể một ngày không vua, Thánh Tộc cũng không thể một ngày không có chủ!”

“Lạc Chính Hùng đã chết, bây giờ hẳn chúng ta nên chọn ra một vị gia chủ mới!”

Mắt bát trưởng lão lóe sáng: “Thập trưởng lão nói phải lắm, các vị ngồi đây cảm thấy ai thích hợp làm gia chủ thế?”

Cả đại điện lặng thinh.

Mọi người nhìn nhau.

Thập trưởng lão thấy mọi người không nói gì bèn đập bàn nói: “Tôi thấy hay là để Thạch Lăng làm gia chủ đi!”

Dứt lời, mọi người đều rộ lên tiếng phụ họa.

“Ủng hộ, tôi ủng hộ Thạch Lăng làm gia chủ!”

“Đúng thế, kinh nghiệm của Thạch Lăng dư sức làm gia chủ rồi!”