“Nếu không nhờ có Thạch Lăng, chỉ dựa vào việc Lạc Chính Hùng qua lại với tàn dư Thiên Ma tộc đã có thể khiến chúng ta diệt tộc rồi!” “Lão phu hiểu, công lao của Thạch Lăng rất lớn, Lạc Chính Hùng chết chưa hết tội!” “Thạch Lăng là người thích hợp nhất làm gia chủ!” Mấy lão già còn lại đều gật đầu. Vẻ mặt Lạc Thạch Lăng đỏ bừng, chắp tay nói: “Các vị trưởng lão, tôi có tài đức gì để làm gia chủ chứ?” “Trong tộc còn có sự lựa chọn thích hợp hơn tôi nhiều!” Bát trưởng lão cười nói: “Thạch Lăng, ông đừng từ chối!” Thập trưởng lão cười to nói: “Còn ai thích hợp hơn ông chứ?” “Hay là ông khinh thường đám lão già chúng tôi hả? Vậy nên mới không muốn làm gia chủ!” Lạc Thạch Lăng vội vàng nói: “Thập trưởng lão, tôi nào dám khinh thường người chứ!” “Nếu như vậy, tôi đành...” Ông ta còn chưa dứt lời. Bên ngoài đại điện truyền tới một giọng nói lạnh như băng: “Nếu đã không muốn làm như vậy thì đừng làm nữa!” Xoạt! Xoạt! Xoat! Hơn mười ánh mắt đều dõi về phía ngoài đại điện. Thập trưởng lão đập bàn đứng dậy: “Là ai? Thật to gan!” “Kẻ nào dám hồ ngôn loạn ngữ ở Thánh Tộc, mau cút ra đây cho lão phu!” Rầm! Cánh cửa đại điện bị đập nát, hơn mười cái xác bay vào trong đại điện. Mọi người vội vàng đứng dậy, giận dữ nhìn về phía cửa đại điện. Bọn họ chỉ thấy một người thanh niên đi vào. Ngay khi nhìn thấy người thanh niên kia, cả lũ đều kinh hãi. “Diệp Bắc Minh?” “Là cậu!” Mọi người đều e dè nhìn anh. Lửa giận trên mặt tắt hơn phân nửa. Diệp Bắc Minh không đói hoài tới ánh mắt của mọi người mà chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua thi thể của Lạc Chính Hùng và Lạc phu nhân. Anh vung bàn tay to lên. Anh đưa thi thể của họ vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Tôi chỉ có một câu hỏi, Hàn Tông đâu rồi?” Thập trưởng lão gầm lên: “To gan! Thi thể của người đứng đầu Thánh Tộc bọn tôi mà cậu cũng dám động vào à?” Ngay sau đó. Thập trưởng lão xuất hiện ngay trước mặt Diệp Bắc Minh, định bụng ra tay tấn công. “Nể mặt rồi mà còn lấn tới à?” Sát ý trên người Diệp Bắc Minh bùng nổ, anh quát to nhắc lại: “Hỏi các ông lần cuối, Hàn Tông ở đâu rồi?” “Nếu không, kết cục của người này chính là kết cục của các ông!” Gầm gừ! Tiếng rồng ngâm ngân vang. Long tích sau lưng anh sát lên, bảy con rồng lao ra, chiếu sáng cả đại điện. Luồng khí tức khủng khiếp cuồn cuộn trào dâng. Thập trưởng lão cảm giác mình như đang trong cơn bão cấp mười, cơ thể già nua nổ tung hóa thành một đống máu. Tất cả mọi người khiếp sợ. Thập trưởng lão cảnh giới Giới Vương hậu kỳ đã bị tên này giết ngay tức khắc ư? “Thập trưởng lão!” “Cậu ta không chỉ mở ra long tích mà còn dung hợp được bảy con rồng ư?” “Này... không thể nào!” “Bảy con rồi sao, cả thế giới Cao Võ chẳng có ai làm như vậy được!” Mười mấy lão già của Thánh Tộc trừng to mắt suýt rớt ra ngoài. Vẻ mặt Lạc Thạch Lăng cũng vô cùng khiếp hãi. Cuối cùng ông ta đã biết vì sao Lạc Chính Hùng lại xem trọng Diệp Bắc Minh đến vậy. Diệp Bắc Minh nhìn thẳng vào Lạc Thạch Lăng, bước tới, đưa tay lên áp chế ông ta. Răng rắc. Tay anh như một ngọn núi lớn đè nặng lên vai ông ta. “Á...” Lạc Thạch Lăng hét thảm, ông ta không thể nào chịu nổi sức mạnh của Diệp Bắc Minh. Đầu gối ông ta cong xuống rồi đập mạnh xuống đất. Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Chắc là ông biết Hàn Tông ở đâu nhỉ?” Cả người Lạc Thạch Lăng run rẩy, ông ta có thể cảm nhận được sát ý khủng khiếp trên người Diệp Bắc Minh. Nếu ông ta chần chừ thì sẽ giống với thập trưởng lão: “Tôi nói, tôi nói ạ... Đế tộc!” “Bọn Hàn Tông đã đến Đế tộc rồi ạ!” Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Đế tộc?” Lạc Thạch Lăng dập đầu điên cuồng: “Đúng vậy, người trẻ tuổi của Thánh Vực đến đó để cướp long mạch ạ!” “Tôi nói với bọn họ rằng Đế tộc có chín long mạch nên bọn họ đã đến Đế tộc rồi!” “Diệp Bắc Minh, tôi nói cho cậu biết một bí mật!” “Năm ấy, sở dĩ đại lục Chân Võ bị hủy diệt chính là do bọn họ đã cướp tất cả long mạch của đại lục Chân Võ!” “Nhà họ Hàn là một trong số đó!” Ông ta vừa nói xong, nháy mắt Diệp Bắc Minh đã biến mất. ... Lúc này, ở Đế tộc. Xác chết ngổn ngang, máu chảy thành sông. Trong trận pháp ở cấm địa Đế tộc. Bọn người Đế Giang, Đế Khuyết và lão tổ Đế tộc đã đỏ mắt, nhìn chằm chằm vào đám thanh niên đang ở ngoài trận pháp. Một tiếng trước, bọn họ đã tới Đế tộc. Vừa mở miệng đã đòi chín long mạch của Đế tộc. Đế tộc từ chối thẳng thừng. Ai ngờ rằng mười lão già kia lại thẳng tay đại khai sát giới. Một đám người cầm quyền của Đế tộc đành trốn vào trận pháp ở cấm địa mới may mắn sống sót. Đế Giang đỏ mắt nói: “Các người là ai?” Đám nam thanh nữ tú kia cười cợt nói. “Ha ha ha, chúng ta là ai nhỉ?”