Thẩm Thiên Quân vô cùng kích động, quay người bước lên võ đài. Hắn ta không chút do dự, ngưng tụ chân nguyên lao tới chỗ Diệp Bắc Minh như sao xẹt. Diệp Bắc Minh đứng tại chỗ, không hề có ý ra tay. Một tiếng nổ rung trời vang lên không chút chần chừ. Diệp Bắc Minh bị đánh bay ra ngoài. Mười vị sư tỷ hét lên: “Tiểu sư đệ!” Diệp Thanh Lam biến sắc: “Minh Nhi!” “Anh Diệp!” “Chủ nhân!” Phía dưới võ đài truyền tới nhiều tiếng la hốt hoảng. “Ha ha ha! Không chịu nổi một đòn!” Thẩm Thiên Quân chế nhạo nói: “Chỉ có thế? Đồ chó này, cậu chỉ có thực lực vậy thôi à?” Diệp Bắc Minh từ từ đứng dậy, lau khô vết máu trên khóe miệng: “Tới đây đi!” “Cậu muốn chết thì để tôi cho cậu toại nguyện!” Thẩm Thiên Quân cười khẩy, sau lưng vang lên tiếng rồng ngâm. Gầm gừ! Một đòn ấy như xé rách không gian như phá vỡ bầu trời. Rầm! Đòn đánh ấy hung ác nhắm ngay vào tim Diệp Bắc Minh. Ngực anh bị đấm đau dữ dội, cả người bay ngược ra ngoài rồi nện thẳng xuống đất, trái tim ngừng đập trong vòng một giây. Ngay sau đó. Diệp Bắc Minh vẫn kiên cường đứng dậy: “Không ăn cơm à? Mạnh tay hơn chút đi!” Thẩm Thiên Quân gào lên: “Vãi thật! Đồ oắt con, tại sao lại không ra tay?” “Hay là biết không phải là đối thủ của tôi nên mới cố tình không ra tay?” Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên nhìn hắn ta như nhìn con kiến. Thẩm Thiên Quân thầm phiền não: “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, chết cho tôi!” Vút! Rồi hắn ta xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh như sao xẹt. Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Hắn ta tung một lần mười quyền tất cả đều đấm thẳng vào người Diệp Bắc Minh. Lúc này. Diệp Bắc Minh đầm đìa máu tươi, hấp hối nói: “Được chưa? Sao lại không đánh chết tôi thế?” “Đây là thực lực của cảnh giới Chân Huyền à? Chỉ có thế!” Người của Thiên Vũ Tông, tám gia tộc Thần Huyết, Kiếm Tông và Quỷ Sát Môn cười bảo: “Tôi còn tưởng tên nhóc đó có chuẩn bị gì chứ!” “Hóa ra là mạnh miệng, tưởng cậu ta chuẩn bị gì chứ!” “Vãi thật!” Thẩm Thiên Quân tóm lấy áo Diệp Bắc Minh. “Oắt con, cậu đã muốn chết đến vậy rồi để tôi cho cậu toại nguyện!” Hắn ta cười dữ tợn, bàn tay xuyên thấu ngực Diệp Bắc Minh bóp chặt trái tim anh. Một cảm giác tử vong truyền vào não Diệp Bắc Minh. “Minh Nhi!” “Tiểu sư đệ...” Dưới võ đài rộ lên những tiếng hô tuyệt vọng. Thẩm Thiên Quân điên cuồng hét: “Chó chết, tuyệt vọng không?” “Chết đi!” Năm ngón tay hắn ta nắm chặt, cố dùng sức bóp nát trái tim Diệp Bắc Minh. Ngay thời khắc đó, ma huyết trong cơ thể Diệp Bắc Minh sôi trào. Gầm gừ! Sau lưng Diệp Bắc Minh hiện lên một con ma long đen tuyền. Tháp Càn Khôn Trấn Ngục run rẩy nói: “Sức mạnh từ huyết mạch ư, ôi vãi đạn!” “Nhóc con, tôi biết tại sao cậu không ra tay rồi...” “Con mẹ cậu cần cảm giác cận kề cái chết này để kích hoạt sức mạnh huyết mạch Ma Hoàng!” Diệp Bắc Minh chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn. Trong mắt anh không chút cảm tình, lạnh lùng nhìn Thẩm Thiên Quân: “Thiên Ma Cửu Biến, cắn nuốt!” Dứt lời, con ma long đen tuyền đằng sau ngưng tụ, luồng khí tức miệt thị vạn vật bùng nổ. “Cái gì thế?” Trái tim Thẩm Thiên Quân run rẩy, hoảng hốt nhìn con ma long bỗng nhiên toát ra. “Đồ chó, cậu giả vờ cái gì?” Giọng Thẩm Thiên Quân rét lạnh, năm ngón tay bóp mạnh. Hắn ta định bụng bóp nát trái tim Diệp Bắc Minh. Nhưng dù hắn ta dốc hết sức lực nhưng trái tim Diệp Bắc Minh vẫn rất kiên cố. Còn cứng rắn hơn cả sắt thép. “Cậu! Sao lại như thế?” Thẩm Thiên Quân kinh ngạc, không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh. Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn hắn ta. Xoẹt! Anh tóm lấy cánh tay Thẩm Thiên Quân rồi mạnh mẽ xé xuống. Rồi tiện tay vứt sang bên. Con ma long màu đen nuốt chửng nó. “Á!” Thẩm Thiên Quân kêu thảm thiết, cơn đau đớn ấy đã khiến hắn ta phát điên. Vương Quá Giang biến sắc: “Đồ đệ!” “Chuyện gì thế?” “Chẳng phải Diệp Bắc Minh sắp thua à? Sao lại trở mình rồi?” Lúc này, tất cả mọi người dưới võ đài đều ngơ ngác. Mí mắt Vạn Huyết Kiếm Chủ giật giật: “Khí tức của tên nhóc đó hơi sai!” Huyết Thí Thiên trâm ngâm nói: “Khí tức giết chóc, khát máu, tử vong!” Hai chân thiếu nữ mặc đồ đen mềm nhũn, đứng không vững: “Lão Dạ, chính là khí tức này...” “Minh Nhi!” “Tiểu sư đệ sắp thắng rồi!” Diệp Thanh Lam và mười vị sư tỷ kích động. Trên võ đài. Cả người Diệp Bắc Minh đẫm máu như bước ra từ trong địa ngục, anh âm u đi tới chỗ Thẩm Thiên Quân. “Oắt con, rốt cuộc cậu là quái vật gì thế?” Thẩm Thiên Quân cảm thấy rất bất an, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh.