Ôi! Tất cả mọi người sôi trào, đám đồng bàn luận xôn xao. “Cái này gọi là chiến đấu công bằng à?” “Cảnh giới Thiên Huyền đánh cảnh giới Thần Đế à?” “Cái này đúng là quá mặt dày mà...” Sắc mặt Vương Quá Giang thay đổi liên hồi: “Đồ nhi, con có chắc không thế?” Thẩm Thiên Quân khẳng định chắc nịch: “Sư phụ, đan dược của người hiệu quả lắm”. “Kinh mạch và đan điền của con đã khôi phục một phần ba!” “Cảnh giới đã khôi phục đến cảnh giới Chân Huyền rồi!” Hắn ta cười nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Cũng không biết, người nào đó có dám chiến đấu công bằng với tôi không nữa!” “Có lẽ cậu ta chỉ dám núp dưới váy phụ nữ thôi?” “Ha ha, đúng thế, nếu cậu ta không dám thì thôi bỏ đi!” “Vãi thật!” Hầu Tử không nhịn được bèn chửi ầm lên: “Đúng là đâm đao vào mông, mở rộng tầm mắt!” Thẩm Thiên Quân trêu chọc nói: “Không dám thì câm miệng lại, không có sức mà còn la lối om sòm có ích gì hả?” “Mày!” Hầu Tử tức suýt hộc máu. Vô số ánh mắt nhìn sang. Bọn họ đều nhìn vào Diệp Bắc Minh. Cẩn thận chú ý từ biểu cảm của anh. Đế Khởi La nuốt một ngụm nước miếng: “Lão tổ tông, ông nói cậu ta có đồng ý không?” Đế Vô Danh quả quyết lắc đầu nói: “Không thể nào, nếu đồng ý thì chính là tự sát!” Vương Chỉ Dao cắn răng nói: “Vừa rồi Diệp Bắc Minh dùng tinh huyết cứu mẹ, thực lực chắc chắn đã suy giảm rất mạnh!” “Trận chiến công bằng này vốn không hề công bằng!” Sắc mặt Hoa Côn Luân tăm tối: “Một chiêu này rất ác, nếu nhóc Diệp đồng ý thì chắc chắn sẽ đối mặt với cái chết!” “Nếu cậu ta không đồng ý thì mẹ mình suýt nữa bị người khác giết chết còn mình lại bị chế nhạo trước mặt hàng trăm nghìn người...” “Nếu có thể nhịn được thì sơ tâm võ đạo của người nọ sẽ bị phế!” Đạm Đài U Nguyệt nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Đừng đồng ý hắn ta!” Người của Thiên Vũ Tông, tám gia tộc Thần Huyết, Kiếm Tông và Quỷ Sát Môn lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh. Bọn họ rất mong anh đồng ý ứng chiến. Tên này chết trận luôn càng tốt. Nhưng chắc là Diệp Bắc Minh sẽ không đồng ý đâu. “Chồng ơi, đừng manh động!” Thiếu nữ mặc áo đen vội vàng nhắc nhở. Vương Như Yên giữ chặt tay Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, hắn ta đang cố ý khích tướng em đó!” “Đừng đồng ý hắn ta, tiểu sư đệ xin em đó, ngàn vạn lần đừng đồng ý...” Mấy sư tỷ cầu xin anh. “Tiểu sư đệ đừng mắc mưu hắn ta!” Lạc Khuynh Thành lắc đầu nói. Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên và Trần Lê Y đều nói: “Chủ nhân, các sư tỷ của cậu nói phải lắm!” Đến cả Diệp Thanh Lam kinh hãi run lên, hít sâu nói: “Minh Nhi, ngàn vạn lần đừng bị hắn ta khích tướng!” Anh nhìn vào ánh mắt của mọi người. Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lại càng thêm kiên định. Cuối cùng. “Hầy!” Anh hít sâu rồi nói: “Mẹ, trận chiến này con phải đánh!” “Cái gì?” Không gian tĩnh lặng, tất cả mọi người đều trừng to mắt. Bọn họ nhìn Diệp Bắc Minh như nhìn quỷ. “Cậu đồng ý rồi sao?” Đến cả Thẩm Thiên Quân cũng phải ngẩn ngơ, bởi vì hắn ta cũng cảm thấy Diệp Bắc Minh sẽ không đồng ý. Ai nào biết được chứ. Thế mà tên nhãi này đồng ý ứng chiến rồi? Đến cả tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng kinh ngạc: “Nhóc à, cậu làm gì thế?” “Tinh huyết của cậu đã cạn sạch, bổn tháp không thể giúp cậu được nữa!” “Cho dù cậu thiêu đốt sinh mệnh thì tỷ lệ thắng hắn ta cũng rất thấp!” Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tháp nhỏ, tôi có lý do không thể không đồng ý!” Thứ nhất, mẹ anh suýt nữa đã chết dưới tay Thẩm Thiên Quân. Thù này không thể không báo. Thứ hai, trước mặt hàng trăm nghìn người, Thẩm Thiên Quân đã đưa ra lời khiêu chiến. Nếu anh không đồng ý, sơ tâm võ đạo sẽ bị tổn thương. Đời này sẽ khó lòng tiến tới cảnh giới xa hơn. Thứ ba, long mạch còn ở trên người hắn ta. Một khi Thẩm Thiên Quân rời đi, long mạch của thế giới Chân Võ phải làm sao đây? Cho dù là lý do gì đi chăng nữa. Trận chiến này anh cũng phải chiến. Diệp Bắc Minh đi thẳng đến võ đài của Tổng viện Giám Sát rồi bước lên đài: “Thẩm Thiên Quân, lên đây đánh nào!” Thẩm Thiên Quân nhếch miệng cười khẩy: “Đồ chó, là tự cậu dấn thân vào chỗ chết đó!” “Tôi thật không ngờ đó, ha ha ha ha... cậu đồng ý rồi?” Hạ Bội Cúc khàn giọng nói: “Thiên Quân, chỉ cần cậu giết chết cậu ta, tôi sẽ gả con gái mình cho cậu!” “Hạ tiền bối nói thật ư?” Mắt Thẩm Thiên Quân sáng ngời. Con gái của Hạ Bội Cúc được xưng là một trong mười tuyệt sắc giai nhân nhất Thánh Vực, nổi danh ngang với thánh nữ của Thánh Tông. Giết Diệp Bắc Minh rồi ôm mỹ nhân về nhà, vừa nghĩ đã thấy sướng người rồi. Hạ Bội Cúc trả lời chắc nịch: “Đúng vậy!” “Được!”