Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1097: Sư phụ tới cứu và pha tự hủy đi vào lòng đất



“Tôi sẽ rút từng cái từng cái một ra, từ từ tận hưởng đi!”

Thẩm Thiên Quân run rẩy hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu...”

Đây mới là con đầu tiên thôi mà hắn ta đã đau đớn thế rồi.

Nếu hai mươi mấy long mạch bị tước ra khỏi cơ thể vậy chẳng phải hắn ta sẽ chết vì đau sao?

“Đừng mà...”

Giọng Thẩm Thiên Quân run rẩy.

Năm ngón tay Diệp Bắc Minh tóm chặt lấy long mạch thứ hai.

Xoạt xoạt!

Máu tươi bắn ra.

“Á!”

Thẩm Thiên Quân tru tréo như sói tru.

Xẹt!

Con thứ ba!

Xẹt!

Con thứ tư!

“Đừng mà, giết tôi đi! Cậu giết tôi đi!”

Thẩm Thiên Quân giãy dụa kịch liệt vì đau đớn.

Hai mắt hắn ta đỏ ngầu, tròng mắt như sắp nứt ra.

Diệp Bắc Minh trông hệt như thần chết bóp cổ Thẩm Thiên Quân: “Đừng vội! Từ từ sẽ tới thôi, anh còn tận hai mươi mấy long mạch mà!”

Anh ta đưa tay tới.

“Cậu...”

Thẩm Thiên Quân sợ hãi.

Bỗng nhiên, một tiếng quát vang lên: “Đồ khốn nạn kia, mau buông đồ đệ tôi ra!”

Ngay sau đó.

Một luồng sát ý hung tàn ập tới, một bóng người già nua xuất hiện, tung chưởng về phía Diệp Bắc Minh.

Ông lão áo đen nhanh chóng ra tay đỡ đòn cho anh.

Ầm!



Hai chưởng va vào nhau, một người tóm lấy Diệp Bắc Minh, một người tóm lấy Thẩm Thiên Quân.

Cả hai đều lùi về phía sau.

“Sư phụ!”

Thẩm Thiên Quân thấy người nọ thì mừng rớt nước mắt: “Sư phụ, cứu con, mau cứu con với!”

“Đan điền của con bị lão già kia đánh nát, kinh mạch trên người cũng đứt đoạn cả rồi!”

Đôi mắt hắn ta đỏ ngầu, nhìn Diệp Bắc Minh như một con chó điên: “Nếu không thì sao tên oắt con đó nào dám đối xử với con như vậy!”

Người vừa tới chính là Vương Quá Giang.

Đám người Hạ Bội Cúc từ trên trời đáp xuống.

Thiếu nữ mặc áo đen híp mắt: “Sao bọn kia lại đến đây!”

Vương Quá Giang lấy ra vài viên đan dược màu đỏ: “Đồ nhi, ăn nó đi!”

Thẩm Thiên Quân nuốt chúng vào, kinh mạch trên người từ từ khôi phục lại.

“Cảm ơn sư phụ ạ!”

Rồi hắn ta nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt cực kỳ ác độc: “Đồ chó, cậu chờ đó cho tôi, chuyện này không để yên thế đâu!”

Hạ Bội Cúc nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm: “Tao biết mày, chính mày đã giết con tao!”

“Chết đi!”

Bà ta bỗng ra tay tấn công Diệp Bắc Minh.

Lão già mặc áo bào màu đen tung chưởng đáp trả, Hạ Bội Cúc bị đánh bay ra ngoài.

Nếu không nhờ Vương Quá Giang giúp một tay thì bà ta đã bị ông lão áo đen đó đánh chết rồi.

“Phụt... ông!”

Hạ Bội Cúc phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.

Thiếu nữ mặc áo đen cười khẩy nói: “Mỏ to quá ta, bà thử động vào chồng tôi xem?”

Mấy người Vương Quá Giang e dè nhìn ông lão áo bào đen kia.

“Chồng hả?”

“Chuyện gì thế?”

Thẩm Thiên Quân vội vàng tường thuật lại mọi chuyện vừa xảy ra một lần.

Vương Quá Giang hơi dao động, lạnh lùng nhìn thiếu nữ mặc áo đen: “Công chúa Tu La, đây là chuyện của Nhân tộc, Tu La Tộc cũng muốn xía mũi vào à?”

Thiếu nữ mặc áo đen cười khinh thường: “Tôi muốn xía mũi vào đó, ông làm gì được tôi?”



“Cô!”

Đám người Vương Quá Giang và Hạ Bội Cúc tức giận ngút trời.

Nhưng lại chẳng làm gì được.

Một người đàn ông trung niên truyền âm tới: “Lão Vương, làm sao bây giờ?”

“Lão già áo bào đen này rất đáng sợ, mấy người chúng ta liên thủ chắc có thể giết được lão ta!”

Hạ Bội Cúc giận dữ truyền âm tới: “Tôi đề nghị giết sạch tất cả! Thù của con tôi không thể không báo!”

Vương Quá Giang truyền âm đáp lại: “Không được! Chúng ta liên thủ với nhau chắc là có thể giết lão già áo bào đen kia!”

“Nhưng thiên hạ không có vách tường nào kín gió!”

“Lỡ như đại quân của Tu La Vương tiến quân, mấy gia tộc chúng ta không cản được đâu!”

Hạ Bội Cúc tức giận run người: “Lẽ nào cứ bỏ qua như vậy sao? Con trai tôi đã bị tên chó đó giết chết!”

“Trong tay cậu ta có thanh kiếm chúng ta cần, hơn nữa cậu ta còn là tàn dư của Thiên Ma Tộc!”

Ánh mắt Vương Quá Giang lạnh như bằng: “Chuyện này còn cần bàn bạc kỹ hơn, về Thánh Vực trước rồi nói tiếp!”

“Tên này không chạy được đâu!”

Cả bọn thương lượng xong xuôi.

Hạ Bội Cúc hung tợn liếc nhìn Diệp Bắc Minh: “Đồ oắt con kia! Sư tỷ, anh em, bạn bè và cả mẹ của mày nữa, tao đã nhớ kỹ rồi!”

“Tao thề phải để mày tận mắt chứng kiến bọn họ bị tra tấn, chết một cách thê thảm nhất!”

“Chúng ta đi thôi!”

Nói xong rồi xoay người rời đi.

Ngay sau đó.

Một giọng nói rét lạnh vang lên: “Từ đã!”

Xoạt!

Nháy mắt, mọi người đều tập trung nhìn vào Thẩm Thiên Quân.

Bọn Vương Quá Giang và Hạ Bội Cúc đều nhìn vào Thẩm Thiên Quân.

Vương Quá Giang nhíu mày: “Đồ nhi, có chuyện gì thế?”

Thẩm Thiên Quân tức tối nhìn Diệp Bắc Minh: “Ranh con kia, chẳng phải vừa rồi cậu ngông cuồng lắm à?”

“Bây giờ đánh một trận công bằng với tôi đi!”

Hắn ta ngoắc ngón tay: “Có dám không hả?”