“Cho hắn ta biết thế nào là lòng nhiệt huyết của Hoa tộc chúng ta!”
“Con mẹ nó, tinh hoa đất nước dùng trên người tên ác độc này thật thích hợp!”
Hàng trăm người sợ vỡ mật.
‘Thằng nhãi này là ai? Sao lại to gan thế!’
‘Không hổ là người bên cạnh Diệp Bắc Minh, điên giống hệt cậu ta!’
Mọi người đều kinh hãi nghĩ thầm.
Cả đám không dám thở mạnh, bầu không khí chìm trong tĩnh lặng.
“Hahahaha!”
Mặt mày Thẩm Thiên Quân tái mét, ngoài cười nhưng trong không cười: “Đợi đến khi tao đánh gãy xương chúng mày rồi rút long mạch trên người anh em mày!”
“Đến khi đó để tao xem thử miệng chúng mày có còn cứng vậy không!”
Rồi hắn ta vung tay định tóm lấy Diệp Bắc Minh và Hầu Tử.
Một luồng lực lượng không cách nào cản bước ập tới.
Đùng!
Những người tu võ gần đó bị luồng áp lực đó đè ép buộc phải quỳ xuống.
Ngay tại khoảnh khắc mành chỉ treo chuông ấy.
“Từ đã!”
Một cô gái cười khẩy nói: “Diệp Bắc Minh là chồng tương lai của tôi!”
“Chỉ dựa vào anh mà cũng dám bắt nạt người ta à? Đã hỏi ý bổn công chúa chưa?”
Hàng trăm người ở đây sửng sốt.
Bọn họ quay đều nhìn về phía giọng nói truyền tới.
Trước mắt bọn họ.
Một cô gái mảnh khảnh mặc đồ đen xuất hiện, bên cạnh cô gái đó là một ông lão mặc đồ đen toát ra khí tức như tới từ vực sâu.
Cô gái áo đen nói: “Lão Dạ, đánh vỡ đan điền của hắn ta, rồi đập nát cái miệng đó nữa!”
Ông lão áo đen cung kính nói: “Vâng, công chúa!”
Rồi lão ta tung một chưởng về phía Thẩm Thiên Quân.
Thẩm Thiên Quân hừ nói: “Xen vào chuyện của người khác, chán sống!”
Hai mươi mấy long mạch sau lưng quay cuồng, một luồng khí tức vô địch tỏa ra.
Rầm!
Một tiếng vang nặng nề vang lên, Thẩm Thiên Quân bay ra ngoài như con chó chết.
Thiếu nữ mặc áo đen cười ngọt ngào rồi bước tới chỗ Diệp Bắc Minh: “Chồng yêu, tên này đã tàn phế một nửa rồi!”