Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 110: Diệp Bắc Minh đến Trung Hải



Sau khi rời khỏi nhà họ Hàn, Diệp Bắc Minh lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Nhược Giai, anh đến Trung Hải rồi”.

Anh quyết định gặp Chu Nhược Giai trước rồi nói sau.

Còn về đại hội quân võ, vẫn còn một tuần lễ nữa.

Tạm thời không gấp!

Muộn chút rồi nói sau.

“Hả?”

Đầu dây bên kia, Chu Nhược Giai đang học trong thư viện.

Sau khi nghe điện thoại, lập tức nhảy cẫng lên!

Vô cùng kích động nói: “Anh Bắc Minh, anh đến Trung Hải rồi?”

“Tốt quá, anh ở đâu, em lập tức đến đón anh”.

“Được, được!”

Chu Nhược Giai để lại một câu với bạn cùng phòng: “Ấu Ninh, giúp mình mang sách về ký túc nhé”.

Rồi lao nhanh ra khỏi thư viện như một làn khói!

Ầm!

Thư viện chấn động, rất nhiều sinh viên xì xào bàn tán.

“Đó không phải cỗ máy thu hoạch nam thần Chu Nhược Giai sao?”

“Xảy ra chuyện gì vậy? Cô ấy chạy ra ngoài trông rất vui sướng!”

“Còn nói cái mà anh Bắc Minh, chẳng lẽ người yêu đến?”

“Chắc đúng hơn nửa rồi!”

“Ôi má, tin tức lớn, máy thu hoạch nam thần Chu Nhược Giai đang yêu đương?”

Trong thư viện chấn động!

Thời điểm Diệp Bắc Minh đến cổng trường đại học Trung Hải, Chu Nhược Giai đã chờ sẵn ở đây từ lâu.

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh xuống xe.

Một cơ thể mềm mại thơm ngát nhào tới!

Diệp Bắc Minh trở tay ôm eo Chu Nhược Giai.

Hương ngọc đầy cõi lòng!

“Trên đường nhiều người nhìn lắm, không sợ xấu hổ sao?”, Diệp Bắc Minh khẽ cười nói.

“Hừ!”

Chu Nhược Giai hừ nhẹ một tiếng, biểu cảm đầy nũng nịu: “Sợ cái gì? Em hận không thể cho người của toàn thế giới này biết anh là bạn trai của em”.

“Vậy sao”.



Diệp Bắc Minh khẽ cười.

Lúc này, một giọng nói kinh ngạc mừng rỡ truyền tới: “Diệp Bắc Minh, sao anh lại đến Trung Hải?”

Tô Ấu Ninh.

Bạn thân của Chu Nhược Giai!

Sau khi tốt nghiệp năm tư đại học, hai người hẹn ước cùng nhau thi nghiên cứu sinh!

Còn ở cùng một ký túc xá.

Cách đây không lâu, nhóm bạn học của Tô Ấu Ninh còn đi Giang Nam chơi, Diệp Bắc Minh đã gặp cô ta.

Tô Ấu Ninh cũng là mỹ nữ, không hề kém cạnh hơn so với Chu Nhược Giai.

Khoảng thời gian này cô ta đã sưu tầm rất nhiều tin tức liên quan đến vị hôn phu Diệp Bắc Minh của cô bạn thân.

Nhưng một vài tin tức quá mức khủng khiếp!

Thật thật giả giả, Tô Ấu Ninh không tin cho lắm!

“Tôi đến gặp Nhược Giai”, Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói.

Thái độ bình thản này so với lúc đối mặt với Chu Nhược Giai quả thật giống như hai người khác nhau!

Tô Ấu Ninh có chút mất mác, nặn ra một nụ cười: “Nếu đã đến Trung Hải, vậy thì ở đây chơi mấy ngày”.

“Tôi và Nhược Giai có thể đưa anh đi dạo”.

Chu Nhược Giai nhướng mày!

Cô vẫn muốn cùng Diệp Bắc Minh trải qua thế giới của hai người mà!

Cái gì mà cùng nhau dẫn anh Bắc Minh đi dạo?

Diệp Bắc Minh cười một tiếng: “Không cần, Nhược Giai ở bên tôi là đủ rồi”.

“Ách, ha ha, tôi chỉ thuận miệng nói thôi”, Tô Ấu Ninh cười ha ha, cô ta nhìn đồng hồ trên điện thoại: “Aiz ya, Nhược Giai, không kịp rồi!”

“Trưa nay là ngày học viện kỷ niệm một trăm năm thành lập”.

“A! Nguy rồi, mình vẫn chưa thay quần áo!”, Chu Nhược Giai lập tức nhớ ra.

Vội vàng giải thích với Diệp Bắc Minh.

Hôm nay là lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường đại học Trung Hải!

Đến lúc đó sẽ có rất nhiều nhân vật nổi tiếng và ngôi sao lớn đến đây.

Chu Nhược Giai chuẩn bị một tiết mục, đến lúc đó muốn lên hát một bài.

Cô phải về thay quần áo mới được!

Thời gian không đủ.

“Anh Bắc Minh, em phải về thay quần áo rồi, lát nữa anh cùng em tham gia lễ kỷ niệm chứ?”, Chu Nhược Giai mong đợi nói.

Diệp Bắc Minh cười, dù sao bây giờ cũng không có việc gì, có thể đi chơi một chút.

Anh gật đầu đồng ý.



“Được!”

Chu Nhược Giai rất vui sướng, kéo tay Diệp Bắc Minh chạy về phía ký túc xá nữ.

“Tình huống gì vậy?”

“Chu Nhược Giai kéo tay một bạn nam chạy điên cuồng ở trong trường?”, rất nhiều sinh viên trợn tròn mắt.

“Bốn năm đại học có rất nhiều người theo đuổi học tỷ Nhược Giai! Không một ai thành công, tên nhóc này là ai?”, có người giận dữ bất bình.

Diệp Bắc Minh đứng dưới ký túc xá nữ.

Bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm.

Trong lòng rất dửng dưng bình tĩnh!

Chu Nhược Giai nhanh chóng thay xong một bộ đồ yến hội tinh tế, chiếc áo gile xinh đẹp lộ ra nửa bên bả vai.

Lộ ra cả xương quai xanh.

Bó sát eo.

Đôi chân đẹp trắng nõn như ngọc.

Giống như con thiên nga trắng, khiến người ta mắt sáng lên.

Diệp Bắc Minh cười gật đầu: “Không tệ lắm, nhóc con cũng lớn rồi”.

“Anh Bắc Minh, anh còn biết đùa em”.

Chu Nhược Giai chạy tới, đấm ngực anh một cái.

Hai người liếc mắt đưa tình, dẫn đến một trận náo động!

“Chúng ta mau đi thôi!”

Tô Ấu Ninh đi xuống.

Hôm nay cô ta cũng có tiết mục.

Vì vậy ăn mặc rất đẹp.

Bộ đồ này đã từng được một ngôi sao nữ mặc đi thảm đỏ điện ảnh.

Tô Ấu Ninh cắn răng tốn năm mười ngàn mới thuê được!

“Anh Diệp, bộ đồ này của tôi thế nào?”, Tô Ấu Ninh cười nhẹ một tiếng.

Diệp Bắc Minh ngay cả nhìn cũng không nhìn cô ta, ánh mắt không rời khỏi Chu Nhược Giai: “Cũng được”.

Tô Ấu Ninh có cảm giác rất mất mát, nhưng lại không biểu hiện ra: “Chúng ta mau đến lễ kỷ niệm đi”.

Ba người đến hội trường lễ kỷ niệm.

Con đường thảm đỏ khắp nơi đều là phóng viên!

Rất nhiều ngôi sao lớn, các nhà giàu có hàng đầu ung dung đi qua thảm đỏ đi vào lễ đường của đại học Trung Hải.

Sinh viên bình thường đi vào từ cửa bên.