Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1122: Tự bỏ đi



"Hơn nữa còn nắm giữ địa vị chủ đạo!"

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên kỳ dị: "Nhóc, cảnh giới của Hạ Nhược Tuyết quá thấp, thần hồn quá yếu!"

"Chỉ có thể đánh thức ý thức của Hạ Nhược Tuyết, nếu không thần hồn của Hạ Nhược Tuyết sẽ từ từ biến mất!"

Sắc mặt Diệp Bắc Minh rất khó coi: "Vậy giờ tôi phải làm sao?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Để Hạ Nhược Tuyết cảm nhận được sự tồn tại của cậu, dùng cách gì thì xem chính cậu".

Diệp Bắc Minh suy tư: "Tôi biết làm thế nào rồi!"

Một suy nghĩ hiện lên trong đầu, anh cắt đứt liên hệ với tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Một giây sau.

Vèo!

Một cỗ ma khí ngập trời tuôn ra từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh, chắn lại cửa lớn của điện đá.

Gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Tuyết thay đổi: "Cậu... Cậu muốn làm gì?"

Diệp Bắc Minh tiến lên, ôm chặt lấy vòng eo thon của Hạ Nhược Tuyết.

Giọng của Hạ Nhược Tuyết biến thành giọng của thần nữ Túc Hoàng, thân thể bà ta khẽ run lên: "Diệp Bắc Minh, cậu... đừng có mà làm loạn!"

Diệp Bắc Minh lạnh lẽo nói: "Thần hồn của bà mau cút ra khỏi thân thể của Nhược Tuyết đi!"

"Nhược Tuyết, em mau tỉnh lại!"

Quát khẽ một tiếng, Diệp Bắc Minh lại gần Hạ Nhược Tuyết.

"Cậu dám... Tôi là thần nữ!"

Khuôn mặt Hạ Nhược Tuyết biến sắc!

Lần trước, ở trong cơ thể Tôn Thiến!

Chẳng lẽ bây giờ ở trong thân thể Hạ Nhược Tuyết, lại phải...

"Xin cậu, đừng..."

Thần nữ Túc Hoàng cầu xin, rốt cuộc cảm thấy luống cuống!

...

Cùng lúc đó, chiến trường Thái Cổ, chỗ sâu trong Thần miếu.

Một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp đang ngồi xếp bằng.

Bề ngoài, khí chất, da thịt, ngũ quan của bà ta đều là tồn tại đứng đầu nhất!



Dù nhìn khắp toàn bộ thế giới Cao Võ và Thánh Vực, e rằng cũng không tìm ra được một người phụ nữ nào sánh bằng!

Người này chính là một phần bản thể của tàn hồn thần nữ Túc Hoàng.

Thần hồn của thần nữ Túc Hoàng bị nhốt trong Thần miếu, bà ta rất vất vả mới đưa được một sợi thần hồn ra khỏi Thần miếu, tìm kiếm cơ hội cứu vớt bản thể thần hồn!

Giờ phút này.

Gương mặt xinh đẹp vốn bình tĩnh của thần nữ Túc Hoàng chợt trở nên đỏ bừng.

Lông mày lúc xoắn lúc giãn!

Đôi mắt đẹp bỗng nhiên mở ra, mơ màng mang theo sự tức giận: "Diệp Bắc Minh, cậu đáng chết..."

Liên hệ giữa thần hồn khiến bà ta chẳng khác nào tự mình cảm nhận.

Nửa giờ sau.

Loại cảm giác này cuối cùng cũng dừng lại.

Thần hồn của thần nữ Túc Hoàng phát ra âm thanh vừa uy nghiêm vừa giận dữ: "Diệp Bắc Minh, cậu dám khinh nhờn bản thần nữ!"

"Tôi thề, nhất định phải giết cậu!"

...

Cùng lúc đó, chỗ sâu nhất của chiến trường Thái Cổ.

Trong phế tích của một kiến trúc cổ xưa.

Hình như có thứ đồ vật gì đó giáng từ trên trời xuống, đập ra một cái hố kinh khủng trên mặt đất cứng rắn!

Ở khu vực trung tâm của mảnh phế tích này, một tòa Thần miếu vô cùng đen nhánh đứng sừng sững!

Đột nhiên.

Một đám người mặc quần áo thống nhất chạy tới hiện trường, chính là người của Thánh Tông.

Khuôn mặt già nua không gợn sóng của Đoàn Thiên Đức rung động: "Đến, cuối cùng đã đến rồi!"

"Đây chính là Thần miếu sao?"

"Thật là quá hùng vĩ!"

"Thế giới Thái Cổ bị hủy diệt chính bởi vì tòa Thần miếu này, đến cùng thì nó có bí mật gì?"

Ánh mắt mọi người Thánh Tông nóng bỏng, gắt gao nhìn chằm chằm kiến trúc cổ xưa đằng trước.

Đột nhiên.

Một giọng nói vang lên: "Sư huynh, anh vẫn tới đây!"

Đôi mắt Đoàn Thiên Đức đọng lại: "Một triệu năm rồi, các cậu còn muốn ngăn cản tôi sao?"



Một giây sau.

99 bóng người xuất hiện, ngăn cản phía trước Thần miếu!

..

..

Đoàn Thiên Đức đứng chắp tay, khẽ lắc đầu: "99 người các cậu cộng lại cũng không phải là đối thủ của lão phu!"

"Tránh ra!"

Sắc mặt người đỡ đầu lạnh lẽo: "Đại sư huynh, anh đừng u mê không tỉnh!"

Đoàn Thiên Đức cười lạnh: "Một đám bại tướng mà cũng dám ngăn cản lão phu?"

"Nếu các cậu không biết điều, lão phu chỉ có thể hy sinh vì việc lớn!"

Cánh tay Đoàn Thiên Đức nhấc lên, một luồng hơi thở điên cuồng bộc phát, lao thẳng đến 99 người phía trước!

Cuộc chiến hết sức căng thẳng!

..

..

Cùng lúc ấy, chỗ sâu trong Thần miếu.

Thần nữ Túc Hoàng rốt cuộc không chịu nổi, trước khi bị thương thì bà ta vẫn là tấm thân xử nữ!

Cảm giác mà liên hệ thần hồn truyền tới khiến bà ta gầm nhẹ ra tiếng: "Diệp Bắc Minh... Cậu... Cậu thắng!"

"Bản thần nữ nhất định sẽ chém cậu thành trăm ngàn mảnh!"

Lời nói vừa dứt, bà ta cắt đứt liên hệ với tàn hồn bên trong cơ thể Hạ Nhược Tuyết!

Loại cảm giác kỳ quái kia mới hoàn toàn biến mất!

...

"Bắc Minh..."

Bên trong cung điện bằng đá, đôi mắt Hạ Nhược Tuyết dần trở nên minh mẫn.

Diệp Bắc Minh dừng lại: "Nhược Tuyết, em đoạt lại quyền khống chế rồi?"

Gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Tuyết đỏ bừng, gật đầu: "Thần hồn của bà ta đã biến mất, tự chủ động tiêu diệt!"

"Cái gì cơ?"

Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc: "Chủ động tiêu diệt? Kỳ quái..."