Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1123: Cửa thần miếu mở ra



Hạ Nhược Tuyết trừng mắt nhìn anh: “Vậy mà anh lại dùng cách đó!”

Diệp Bắc Minh cười gượng, đổi chủ đề: “Đúng rồi, sao em lại đến đây thế?”

Hạ Nhược Tuyết không giấu diếm: “Sư phụ giao cho em một nhiệm vụ, đó là tìm kiếm mộ phần của cường giả Thái Cổ!”

“Ở nơi đó có truyền thừa kiếm đạo của cường giả Thái Cổ!”

Cô ấy chuyển mắt nhìn vào thanh kiếm Ẩm Huyết trong cung điện bằng đá kia.

Diệp Bắc Minh đã chú ý tới thanh kiếm này từ lâu rồi.

Cả người nó đỏ rực, ký hiệu màu đỏ tỏa sáng chói lói trên đó.

Kiếm ý hùng mạnh ẩn dấu trong nó kèm theo khí tức đầy kinh sợ.

Hạ Nhược Tuyết bước tới chỗ kiếm Ẩm Huyết rồi tóm lấy nó.

Xoẹt!

Một tia kiếm khí đỏ rực như máu chém vào đầu Hạ Nhược Tuyết.

Hạ Nhược Tuyết nghiêng người né chiêu, cơ thể cong lại, ôm chặt kiếm Ẩm Huyết.

Rầm!

Luồng khí mạnh mẽ lan ra đẩy Hạ Nhược Tuyết lùi ra xa.

Rồi nó hóa thành một tia sáng đỏ như máu.

Vút!

Bay ra ngoài cung điện bằng đá.

Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Dám làm Nhược Tuyết bị thương hả? Chán sống rồi!”

Anh đuổi theo nó, khống chế kiếm Ẩm Huyết.

Lực lượng hùng hậu truyền tới, kiếm Ẩm Huyết giãy dụa kịch liệt, chém một đường kiếm quang đỏ thẫm như máu về phía điểm yếu của Diệp Bắc Minh.

Anh cười khẩy, không hề do dự rút kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ra

“Đinh”, kiếm vừa ra đúng lúc đỡ được đòn kiếm quang kia.

Giọng nói lạnh như băng vang lên: “Cho mày cơ hội cuối cùng, một là phục tùng Nhược Tuyết!”

“Hai là hủy diệt!”

Đùng!

Kiếm Ẩm Huyết vô cùng kiêu ngạo không hề có ý phục tùng bất kỳ ai.

Diệp Bắc Minh vung kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống: “Vậy mày hủy diệt đi!”

Ngay sau đó.

Một cảnh tượng khó tin xuất hiện, kiếm Ẩm Huyết chủ động gấp khúc.



Nó cúi đầu giống như con người.

Khí tức phản kháng trên thân nó mất sạch.

Nó đã lựa chọn phục tùng.

“Cút qua kia nhận chủ đi!”

Diệp Bắc Minh quát to.

Kiếm Ẩm Huyết bay tới chỗ Hạ Nhược Tuyết rồi lơ lửng giữa không trung.

Hạ Nhược Tuyết trừng to mắt: “Anh... sao anh làm được thế?”

Diệp Bắc Minh mỉm cười ra vẻ bí ẩn: “Đây là bí mật, Nhược Tuyết, mau cho thanh kiếm kia nhận chủ đi!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục là vua của mọi thanh kiếm, chỉ là một thanh kiếm Ẩm Huyết nào có thể chịu nổi khí tức của nó chứ?

“Được!”

Hạ Nhược Tuyết không hỏi gì thêm.

Cô ấy nhỏ một giọt máu lên thân kiếm Ẩm Huyết.

Ngoài Thần Miếu, Tần Hồng Bân dẫn theo người nhà họ Tần tới đây.

Lúc này, người tu võ tập trung càng lúc càng nhiều hơn.

Một vài gương mặt thân quen đều đã chạy tới.

Vạn Huyết Kiếm Chủ, Phó Thương Long, Huyết Thí Thiên.

Quỷ mẫu Bạch Liên, phu nhân Hợp Hoan.

Lão tổ nhà họ Diệp khoan thai dẫn người nhà họ Diệp tới.

Bọn Nhan Như Ngọc và Diệp Tiêu Tiêu cũng đã có mặt.

Bọn họ kinh ngạc nhìn thần miếu màu đen ngay trước mắt mình.

“Đây chính là thần miếu trong truyền thuyết ư?”

“Trong đó ẩn chứa bí mật gì đây?”

“Là Đoàn Thiên Đức, có người ngăn ông ta tiến vào thần miếu à?”

Mọi đứng đằng xa quan sát trận chiến.

Khí tức cuồn cuộn trông giống hệt như tận thế.

Không một ai dám tới gần.

Một tiếng sau.

Trận chiến khủng khiếp ấy dần đi đến hồi kết.

Đoàn Thiên Đức vung tay hất văng người cuối cùng ra: “Sư đệ, các người thua rồi!”



“Một triệu năm trôi qua mà các người lại không tiến bộ chút nào sao? Hầy!”

Chín mươi chín vị cường giả Thượng Cổ đều đã bị trọng thương.

Chín mươi chín người liên thủ vẫn không phải là đối thủ của Đoàn Thiên Đức.

“Lão tổ, vô địch!”

“Lão tổ mạnh nhất thiên hạ!”

Người của Thánh Tông hò hét.

Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người.

Đoàn Thiên Đức bước ra rồi đi tới trước cửa thần miếu.

Ông ta đặt tay lên cánh cửa thần miếu màu đen đó rồi quát to: “Mở cho tôi!”

Ầm ầm, cánh cửa thần miếu đáp lại ông ta bằng cách mở ra.

Gương mặt già nua của Đoàn Thiên Đức đỏ bừng vì kích động: “Thần miếu, tôi về rồi!”

Xong ông ta từ từ bước vào đó.

“Thần miếu mở ra kìa!”

“Còn đợi gì nữa, mau vào thôi!”

Người tu võ còn lại thấy thế bèn lũ lượt chạy vào cánh cửa thần miếu như ong vỡ tổ.

Giáo Phụ quát to: “Bảo vệ thần miếu!”

“Vâng!”

Chín mươi chín vị cường giả Thái Cổ cố gắng kìm nét vết thương trầm trọng trên người mình, ngăn cản mọi người ùa vào thần miếu.

Sâu trong thần miếu.

Thần nữ Túc Hoàng hân hoan nói: “Có người mở cửa thần miếu ra rồi à? Thật may quá!”

Bà ta không hề do dự bóp nát ngọc bội.

Truyền tin tức này ra ngoài.

Thế giới Tam Thiên, trong một thần điện cổ xưa.

Một cười thanh niên bỗng mở to mắt, vui sướng nói: “Khí tức của Hoàng Nhi, Hoàng Nhi vẫn còn sống!”

Sau đó, người thanh niên nắm chặt tay.

Những ký hiệu thần bí xuất hiện đầy trời rồi tụ tập lại một chỗ.

Người thanh niên nhướng mày: “Đại lục Thái Cổ ư? Chẳng phải đại lục đó đã bị diệt vong ở trận chiến năm ấy rồi hay sao?”

“Thần hồn của Hoàng Nhi lại lưu lạc đến tận đó chẳng trách nhiều năm qua vẫn không tìm thấy!”

...