“Cậu chủ, chúng ta có thể vào rồi!” Người thanh niên kia không hề do dự bước vào thần miếu. Hai ông lão kia theo sát đằng sau. Ngoài thần miếu ồn ào huyên náo. “Ba người kia là ai thế?” “Đó đều... đều là cường giả Thái Cổ đấy!” “Chết rồi, tất cả chết hết rồi...” Tần Hồng Bân sợ hãi cúi đầu: “May quá, may là bọn họ không giết chúng ta!” Vạn Huyết Kiếm Chủ nuốt nước miếng: “Bọn họ đều là cường giả Thái Cổ đấy!” Cơ thể già nua của Phó Thương Long run rẩy: “Không... không thể nào!” Huyết Thí Thiên sợ run người. Quỷ mẫu Bạch Liên suýt nữa quỳ rạp xuống đất. Sắc mặt phu nhân Hợp Hoan trắng bệch. Người của Đế tộc vừa đuổi tới, thấy xác chết la liệt khắp mặt đất. Đế Khởi La ngơ ngác: “Bọn họ đều là... sư phụ của anh Diệp ư?” Nhan Như Ngọc chết lặng: “Nếu cậu ta biết chuyện này, chắc sẽ nổi điên mất!” Mắt Diệp Tiêu Tiêu đỏ bừng: “Cái chết của những tiền bối ấy thật đáng tiếc!” “Tất cả sư phụ đều bị tra tấn đến chết, nếu nhóc Diệp biết chỉ sợ phát điên mất!” Trong đám đông có người hỏi: “Giờ làm sao đây? Chúng ta còn vào thần miếu nữa không?” “Tiến vào làm gì nữa, mau chạy thôi!” “Ba người kia rất đáng sợ, cường giả Thái Cổ đều đã chết, giờ chúng ta chui vào đó chính là đi tự sát!” “Đúng đấy, chạy mau!” Rất nhiều người tu võ trận tự rút lui. ... Mười lăm phút trước, trong cung điện đá kia. Nhẫn chứa vật của Diệp Bắc Minh bỗng nhiên tỏa sáng rực rỡ. Anh nhắm mắt suy nghĩ. Bản đồ long mạch của thế giới Tam Thiên hiện lên trước mắt anh, mấy nghìn ngôi sao tạo thành một tấm bản đồ hình rồng. Mỗi một ngôi sao tượng trưng cho một đại lục. Lúc này, một ngôi sao trong đó sáng rực. “Tiểu Tháp, chuyện gì vậy!” Diệp Bắc Minh nhíu mày. Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Ngôi sao đang tỏa sáng kia chắc là chiến trường Thái Cổ, nhóc à, cậu có nhận ra không?” “Ngôi sao đại diện cho chiến trường Thái Cổ luôn u tối không chút ánh sáng!” “Nhưng bây giờ nó lại tỏa sáng rực rỡ, đã có người mở con đường từ thế giới bên ngoài vào chiến trường Thái Cổ rồi!” Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Ý ông là có người ở thế giới cao cấp hơn đến đây à?” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một cách chắc chắn: “Chắc là vậy rồi!” “Có lẽ, có quan hệ gì đó với lai lịch của tôi!” Lòng Diệp Bắc Minh chợt nghĩ tới gì đó bèn hỏi: “Tiểu Tháp, ông tới từ thế giới Tam Thiên à?” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc một lát rồi mới trả lời: “Chắc là thế...” Bỗng nhiên. Trái tim Diệp Bắc Minh lạc nhịp, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng anh. Sau đó. Anh hét thảm thiết, Thần Ma chi nhãn chủ động xuất hiện ở mi tâm. Trước mắt anh đỏ thẫm, con mắt đó chảy một hàng nước mắt máu. Trong huyết quan ấy, Diệp Bắc Minh nhìn thấy chín mươi chín người lần lượt hy sinh. “Sư phụ! Không!” Diệp Bắc Minh đau thương gào lên, rồi lao ra khỏi cung điện bằng đá như phát điên. “Tiểu Tháp, tìm kiếm khí tức của sư phụ cho tôi, nhanh! Nhanh! Nhanh lên đi!” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nào dám lề mề, ông ta chưa bao giờ thấy Diệp Bắc Minh phát điên như thế. Một lát sau. Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, khí tức của chín mươi chín sư phụ đều đã biến mất...” “Cái gì...” Lòng Diệp Bắc Minh như chìm xuống vực thẳm: “Không thể nào, sư phụ tôi là cường giả Thái Cổ mà!” “Bọn họ không thể chết, không thể chết được!” “Ảnh Thuấn, Ảnh Thuấn!” Diệp Bắc Minh điên cuồng la hét, liên tục thi triển Ảnh Thuấn. Long tích sau lưng anh sáng lên, cuồn cuộn bổ sung chân nguyên. Một tiếng sau, anh đã chạy ra ngoài thần miếu. Cảnh tượng phía trước khiến trái tim Diệp Bắc Minh như bị bóp nghẹt, trước mắt anh đều là thi thể của các sư phụ. “Sư phụ!” Diệp Bắc Minh gào lên rồi xông tới như một con chó điên. Rầm! Ma khí sau lưng anh dâng lên ngút trời, lan ra ngoài như sóng thần. “Cậu ta tới rồi!” Vô số ánh mắt trầm xuống, đổ dồn vào người Diệp Bắc Minh. Bọn họ thấy Diệp Bắc Minh bước từng bước xuống bậc cầu thang thần miếu, rồi quỳ mạnh xuống đất: “Sư phụ! Không!” Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu ngập tơ máu. Lúc này, anh rơi vào trạng thái cuồng loạn, thần hồn chấn động kịch liệt. Có thể tẩu hỏa nhập ma bất cứ lúc nào. Nhan Như Ngọc bước tới khuyên: “Diệp Bắc Minh, cẩn thận tẩu hỏa nhập ma!” Diệp Bắc Minh nắm chặt cổ tay Nhan Như Ngọc chất vấn: “Là ai làm hả? Nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai làm!” Nhan Như Ngọc lắc đầu nói: “Là một người thanh niên và hai ông lão”. “Tôi chưa từng gặp bọn họ nhưng thực lực của bọn họ rất đáng sợ!” “Các sư phụ của cậu ngăn bọn họ tiến vào thần miếu nên đã bị sát hại!” “Khốn kiếp!”