Diệp Bắc Minh vô cùng phẫn nộ, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay: “Sư phụ, con sẽ đi báo thù cho mọi người!”
Đúng lúc này, một giọng nói giễu cợt vang lên: “Hóa ra mày chính là đệ tử của lũ kiến hôi đó à?”
“Chậc, mày phẫn nộ lắm nhỉ?”
“Thật đáng tiếc! Mày chỉ là một con kiến hơi mạnh chút mà thôi!”
“Cho dù mày tức giận thì sao chứ? Con kiến bé nhỏ có thể lật đổ voi hay sao?”
Xoạt!
Đôi mắt đỏ ngầu của Diệp Bắc Minh nhìn sang lối vào thần miếu.
Ở đằng đó.
Một người thanh niên và hai lão già bước tới.
Phía sau ba người họ là một cô gái khoác áo choàng màu lam.
Đó là thần hồn của thần nữ Túc Hoàng.
“Là các người giết sư phụ của tôi! Chết hết đi!”
Diệp Bắc Minh gào lên, cơ thể lao tới như bom như đạn: “Tiểu Tháp, bùng nổ sức mạnh cho tôi!”
Gầm gừ!
Một tiếng rồng ngâm vang lên, sức mạnh trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục bùng nổ.
Cùng lúc đó, long tích sau lưng Diệp Bắc Minh sáng lên.
Hơn mười long mạch cùng bùng nổ sức mạnh.
“Cái gì?”
Lão già gầy gò và lão Phương hoảng sợ.
Người thanh niên kia trầm ngâm quan sát rồi lạnh giọng nói: “Giết”.
“Vâng thưa cậu chủ!”
Lão già gầy gò và lão Phương gật đầu bước ra.
Bọn họ đứng chắn trước người thanh niên kia, đúng lúc kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống.
Rầm! Rầm!
Lão già gầy gò vào lão Phương đều bay phắt ra sau, phun ra một ngụm máu tươi, bọn họ khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày... sao thằng nhãi này có thể có sức mạnh khủng khiếp như vậy chứ?”
Người thanh niên híp mắt: “Thằng nhãi kia có lai lịch gì?”
Thần nữ Túc Hoàng kia hơi kinh ngạc.
Ngay khi bọn họ ngạc nhiên trước biểu hiện của Diệp Bắc Minh, anh lại nhanh chóng thi triển Ảnh Thuấn.
Ngay sau đó, anh xuất hiện trước mặt lão già gầy gò kia: “Trên người ông đã dính máu của sư phụ tôi, chết đi!”
“Gan mày to thật đấy!”
Lão già gầy gò kia ngẩn ngơ, không ngờ rằng lá gan của Diệp Bắc Minh lại to như vậy, còn dám lao vào chỗ mình sao?
Lão già kia nhe răng cười, tung trảo vào đầu Diệp Bắc Minh: “Đồ kiến hôi, lão phu cào nát đầu sư phụ mày như thế đấy!”
Lửa giận trong Diệp Bắc Minh dâng ngút trời: “Ông giết sư phụ của tôi, tôi muốn giết cả họ nhà ông!”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém mạnh xuống tay lão già kia, cánh tay lão ta tan tành.
Lão già gầy gò sững sờ, một cơn đau thấu xương truyền tới: “Á... đồ súc sinh, mày dám chém một tay của lão phu hả!”
“Cho dù chín mươi chín sư phụ của mày chết hết cũng thua xa một cọng lông của lão phu!”
“Con mẹ mày dám chém một tay của lão phu!”
Lão ta giận dữ gầm lên: “Mày cũng chết đi!”
Tay trái lão ta tung ra một quyền nhắm thẳng vào ngực Diệp Bắc Minh.
Ầm!
Áo giáp Hắc Long chủ động kích hoạt phòng ngự, giảm bớt một phần sức mạnh của đòn đánh.
Dù vậy Diệp Bắc Minh vẫn phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh lùi vài chục bước.
Đùng!
Anh cố kìm nén cơn đau, giẫm chân lao tới.
Ma khí sau lưng anh cuồn cuộn, long mạch gào thét.
Kiếm thứ hai chém xuống.
Lão già gầy gò kinh hãi: “Đồ súc sinh, mày không sợ chết à?”
Lão ta biết sức mạnh của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đáng sợ thế nào nên đã lùi về sau một chút.
“Tôi sợ con mẹ ông!”
Diệp Bắc Minh đuổi theo ông ta như con chó điên: “Chết cho tôi!”
Đôi mắt lão Phương tỏa sát ý ngùn ngụt, lão ta bước lên định đánh lén từ bên cạnh.
Lão ta chém một đao về phía Diệp Bắc Minh.
Rầm!
Lưỡi đao chạm vào áo giáp Hắc Long, Diệp Bắc Minh bị đánh bay ra ngoài.