Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc à, chuồn thôi! Cậu không giết được chúng đâu...” Lão già gầy gò kia dữ tợn nói: “Mày chết đi!” Diệp Bắc Minh cười rộ lên như tử thần: “Hahahaha! Kẻ phải chết là chúng bây!” “Long mạch! Nổ cho tôi!” Dứt lời, hai mươi long mạch lao ra khỏi long tích sau lưng Diệp Bắc Minh rồi nổ tung. “Cái gì?” “Tự bạo long mạch ư?” “Thằng nhóc đó điên rồi à?” Đám người tu võ đang đứng đằng xa quan sát trận chiến ngẩn ngơ đứng nhìn. Bọn Tần Hồng Bân, Diệp Nguyệt Thiền, lão tổ nhà họ Diệp, Nhan Như Ngọc và Diệp Tiêu Tiêu kinh hãi. Long mạch nổ tung. Luồng sức mạnh hủy diệt bùng nổ chui vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục. Phụt! Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục sáng lên, nó như có sự sống đâm xuyên trái tim của lão già gầy gò kia. Rầm! Lão ta bị găm trên thanh kiếm bay ra xa vài trăm mét rồi ghim trên vách tường thần miếu màu đen. “Á... cứu tôi... cứu tôi...” Lão già gầy gò kinh hoàng biến sắc, hoảng hốt cầu cứu. Lão Phương run rẩy: “Nhóc con, mày dám...” Lão ta nhanh chóng chạy qua giúp lão già gầy gò kia. Diệp Bắc Minh nắm chặt ngón tay: “Nổ!” Ầm! Lực lượng trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bùng nổ, cơ thể lão già gầy gò kia nổ tung, máu bay đầy trời. “Ôi!” Người võ giả ở đây sợ vỡ mật. Thật đáng sợ. Lão Phương suýt nữa tức chết: “Á... người anh em, đừng mà...” Cơ thể thần nữ Túc Hoàng khẽ run: ‘Thằng nhóc này có thiên phú chiến đấu thật đáng sợ!’ ‘Cậu ta có thể vận dụng thuần thục tất cả mọi nguồn lực mình có!’ ‘Tự bạo long mạch sao? Thủ đoạn và khí phách nhường đó còn ai có thể địch lại!’ Vẻ mặt người thanh niên kia tĩnh lặng như nước, vô cùng âm u. Rồi nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Lão Phương, giết!” Lão Phương gầm đau thấu tận xương tủy: “Mày giết anh em của tao, lão phu phải rút thần hồn của mày ra rồi nhốt vĩnh viễn trong biển lửa!” Diệp Bắc Minh cười như sấm rền: “Trong cơ thể tôi còn hai mươi mấy long mạch nữa, hôm nay tôi sẽ cho ông mở mang kiến thức!” “Sau khi long mạch tự bạo hết liệu có thể giết chết được ông hay không đây!” Chân anh giẫm mạnh, tất cả long mạch lao ra khỏi cơ thể rồi tập trung lại một chỗ. Gầm gừ! Tiếng rồng ngâm khủng khiếp vang lên, hai mươi mấy long mạch thiêu đốt hừng hực. Một luồng khí tức hủy diệt ập tới, chui vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục. Tất cả mọi người trừng mắt, không dám tin nhìn vào mắt mình. “Mày điên rồi!” Lão Phương biến sắc, xoay người tháo chạy: “Tự bạo tất cả long mạch thì chính mày cũng chết!” Tần Hồng Bân kinh hoảng nhảy lên: “Điên rồi! Cậu ta điên rồi!” “Tự bạo tất cả long mạch? Cậu ta không định chừa cho mình đường lui luôn!” Diệp Bắc Minh đuổi sát theo sau: “Lão già kia, ông chạy cái gì?” Lão Phương quay đầu lại. Diệp Bắc Minh đỏ mắt đuổi tới: “Đến đây giết tôi đi!” Lão Phương hãi hùng: “Mày... oắt con, mày...” Ngay khi lão ta mất tập trung. Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ngay trước mặt lão Phương, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hùng dũng chém xuống. Lão Phương biết kiếm kia đáng sợ nhường nào bèn xoay người tháo chạy. Ảnh Thuấn. Anh nhanh chóng đuổi theo lão Phương. Kiếp Càn Khôn Trấn Ngục bay tới như sao xẹt, đâm xuyên qua cơ thể của lão Phương. “Á...” Lão Phương hoảng hốt kêu la. Một giọng nói như của thần chết vang lên: “Nổ cho tôi!” Phụt! Máu thịt nổ tung. Tất cả mọi người lặng thinh. Ai nấy đầy hoảng hốt nhìn Diệp Bắc Minh, mọi chuyện quả thật đã khiến bọn họ hãi hùng. Diệp Nguyệt Thiền kinh ngạc: “Thiên phú của cậu ta còn khủng khiếp hơn của bố mình nữa!” Nhan Như Ngọc sững sờ. Mắt Diệp Tiêu Tiêu đỏ ngầu, cảm xúc dữ dội như con sóng trào. Trong đám đông. Lúc này, Tần Hồng Bân chỉ có một suy nghĩ: ‘Cậu ta không chết thì chắc chắn sẽ trở thành kẻ địch lớn nhất của nhà họ Tần Thái Cổ!” “Phụt...” Ngay sau đó, cơ thể Diệp Bắc Minh run lên, phun ra một ngụm máu tươi. Cảnh tượng đó khiến mọi người sửng sốt. “Diệp Bắc Minh bị thương rồi à?” “Không phải bị thương, chắc là bị phế rồi!” “Chắc vậy, tự bạo tất cả long mạch trên người sao không bị phế cơ chứ?” Vô số ánh mắt tập trung lên người Diệp Bắc Minh. Nhan Như Ngọc chạy tới bên cạnh Diệp Bắc Minh rồi đỡ anh dậy: “Cậu sao rồi?” Diệp Bắc Minh mỉm cười, máu tươi trào ra từ khóe miệng: “Yên tâm đi, chưa chết được!” Thần nữ Túc Hoàng khá ngạc nhiên. Người thanh niên bên cạnh cô ta bỗng vỗ tay, kinh hãi cười nói: “Thật khiến người ta bất ngờ mà!” “Không ngờ rằng ở một thế giới đã bị hủy diệt như vậy lại còn có người như thế!”