Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1143: Diệp Bắc Minh trở về



Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Người trong đại điện đều liếc mắt nhìn sang cửa vào.

Dưới ánh mắt vô số người, một hình bóng thân quen đi tới.

Ngay khi nhìn thấy người kia, cái thân già của Bạch Hạng Minh run lên, răng miệng va vào nhau cầm cập: “Diệp... Diệp Diệp Diệp Diệp... Diệp Bắc Minh?”

Vương Chỉ Dao đỏ mắt: “Cậu Diệp... cậu... cậu còn sống sao?”

Đạm Đài U Nguyệt bật khóc: “Có phải tôi đang nằm mơ không?”

Hoa Côn Luân gắng gượng quay đầu lại, vừa khóc vừa cười nói: “Ha ha ha ha... nhóc Diệp à, cậu chưa chết!”

Vương Bình An chảy hàng nước mắt máu: “Tạ ơn trời cao có mắt, hóa ra cậu còn chưa chết thật!”

Bạch Hạng Minh hoàn hồn: “Không thể nào!”

“Diệp Bắc Minh đã chết ở chiến trường Thái Cổ lâu rồi, cậu dám giả mạo cậu ta à?”

Ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Cậu là ai?”

Diệp Bắc Minh không trả lời ông ta.

Anh vung tay bắn ra vài cây ngân châm đâm vào cơ thể của bọn Vương Bình An và Hoa Côn Luân.

Vút! Vút! Vút! Vút!

Rồi anh lấy ra bốn viên đan dược nhét vào trong tay bọn họ: “Ăn đi!”

“Ôi, chín đường đan văn, đan dược cấp đế!”

Mọi người hít một hơi thật sâu.

Ngoài Diệp Bắc Minh ra thì còn ai có thể luyện chế ra được loại đan dược cấp cao như vậy chứ?

Bốn người họ không hề do dự nuốt đan dược vào bụng.

Vết thương trên người họ nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp với tốc độ mắt thường có thể thấy.

Diệp Bắc Minh bình tĩnh hỏi: “Chẳng phải ông bảo nuốt kim à?”



Bạch Hạng Minh hoảng hốt liên lục lùi ra sau: “Diệp... cậu Diệp à, cậu nghe tôi giải thích...”

Diệp Bắc Minh vung tay lên, ma khí ngút trời trào dâng.

Nó ngưng tụ thành một bàn tay màu đen khổng lồ, tóm chặt cổ của Bạch Hạng Minh.

“Cậu Diệp, tha mạng...”

Bạch Hạng Minh sợ tới mức hồn bay phách lạc: “Tôi biết mình sai rồi, tôi sẽ nuốt kim ngay đây!”

Ông ta giơ cây kim thép màu đỏ trên tay lên, chuẩn bị nuốt vào bụng.

Vút!

Ông ta bỗng nhiên đánh lén ném kim vào trái tim Diệp Bắc Minh: “Oắt con, chết cho lão phu!”

“Đinh”.

Cây kim thép màu đỏ trong tay ông ta dừng ngay trước trái tim Diệp Bắc Minh, dù ông ta đã dùng hết sức nhưng vẫn không thể nào làm xước da của anh.

Cái xác già của Bạch Hạng Minh run rẩy, hoảng hốt nhìn Diệp Bắc Minh.

Không thể nào!

Thể xác của thằng oắt con đó làm bằng bê tông cốt thép à?

Sau đó.

Một bàn tay khác của Diệp Bắc Minh tóm cổ tay của Bạch Hạng Minh.

“Răng rắc”, cổ tay ông ta đã bị bẻ gãy.

Cây kim thép màu đỏ rơi vào tay Diệp Bắc Minh: “Chẳng phải ông bảo nuốt kim à?”

Giọng Bạch Hạng Minh run rẩy: “Đừng mà...”

Ông ta vừa định há mồm biện minh thì cây kim sắt đã đâm vào yết hầu.

Cơn đau làm Bạch Hạng Minh ngất xỉu, hấp hối cầu xin: “Cậu Diệp, xin tha mạng...”

Diệp Bắc Minh nào quan tâm ông ta.



Cây thứ hai, cây thứ ba.

Anh đâm một lần hơn trăm cây kim, cổ Bạch Hạng Minh đã bị đâm nát bét.

Đầu ông ta rơi lăn lóc trên mặt đất, biểu cảm vô cùng hoảng sợ.

Bịch! Bịch! Bịch...

Mười mấy thái thượng trưởng lão của Tổng viện Giám Sát sợ hãi quỳ gối, dập đầu điên cuồng.

“Cậu Diệp xin tha mạng!”

“Cậu Diệp à, đều là do Bạch Hạng Minh ép chúng tôi làm cả!”

“Cậu Diệp ơi, bọn tôi vô tội...”

Tiếng than cầu xin lòng từ bi vang lên không ngớt.

Diệp Bắc Minh nắm chặt tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh.

Phụt!

Huyết quang lóe qua, hơn mười cái đầu người rơi xuống.

Cả không gian tĩnh lặng.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Mẹ tôi và các sư tỷ ở đâu rồi?”

Mắt Hoa Côn Luân đỏ ngầu: “Từ khi tin cậu chết truyền tới, Bạch Hạng Minh đã triệu tập hơn mười vị thái thượng trưởng lão đuổi bọn họ ra khỏi Tổng viện Giám Sát!”

“Không chỉ có thế, tên này còn vong ân phụ nghĩa nữa!”

“Ông ta còn phái người truy sát những người khác của nhà họ Diệp, tôi và Vương Bình An âm thầm giúp người nhà họ Diệp né truy binh”.

“Người anh em kết nghĩa của cậu đã nhảy xuống vực tự sát để giúp mẹ cậu tháo chạy!”

Sát khí dâng ngập lòng Diệp Bắc Minh: “Hầu Tử!”

Hoa Côn Luân nghiến răng nói: “Dù là thế, người của Quỷ Sát Môn và Thiên Vũ Tông vẫn không chịu buông tha mà tăng cường truy sát mẹ và các sư tỷ của cậu!”

“Nghe nói đã có vài sư tỷ của cậu đã hy sinh...”