Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1144: Cái kết



“Ông nói gì?”

“Có sư tỷ hy sinh ư!”

Trái tim Diệp Bắc Minh như bị bóp nghẹt cảm giác như mất đi thứ gì đó rất quan trọng.

Ma khí trên người anh phun trào như núi lửa.

Gầm gừ!

Sau lưng anh, chín con ma long màu đen bay ra, đại điện nổ tung: “Có kẻ nào tham gia truy sát?”

Cả bầu trời Tổng viện Giám Sát tối sầm.

Hoa Côn Luân khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh, nhanh chóng nói: “Quỷ Sát Môn là Sơn Quỷ bà bà cầm đầu, Thiên Võ Tông là Hùng Kim Phong cầm đầu!”

“Hình như nhà họ Tần, nhà họ Lâm và nhà họ Lục của Thánh Vực cũng tham gia...”

“Bọn họ còn đến đại lục Chân Võ một chuyến, hình như đến núi Rồng giết nhà họ Diệp, mang mấy trăm cái bia mộ kia đi...”

“Ha ha ha!”

Diệp Bắc Minh cười giận dữ, lấy anh làm trung tâm, dưới chân đầy sương lạnh: “Chuyến tàu tới địa ngục lần này đủ quân số rồi!”

...

Quỷ Sát môn, hơn trăm kẻ cầm quyền tụ tập ở trong phòng họp.

Cả phòng vô cùng tĩnh lặng, giơ tay không thấy đủ năm ngón.

Bỗng nhiên.

Trong màn đêm vang lên một giọng nói: “Khoảng thời gian qua mọi người vất vả rồi!”

“Truy sát tàn dư của nhà họ Diệp đã lãng phí rất nhiều sức lực của mọi người!”

“Tuy rằng đã giết không ít tàn dư của nhà họ Diệp nhưng những người quan trọng lại không bắt được, đại nhân ở Thánh Vực đã mất kiên nhẫn rồi!”

“Chúng ta còn một tháng cuối cùng, nếu tìm không ra tàn dư của nhà họ Diệp...”

“Kết cục của chúng ta là gì không cần tôi nói đâu nhỉ?”

Người vừa nói chuyện chính là môn chủ của Quỷ Sát Môn.

Vừa dứt lời, cả phòng họp yên lặng như tờ.

Một lát sau.



Sơn Quỷ bà bà cắn răng: “Không ngờ ả tiện nhân nhà họ Diệp kia còn chạy được, chết thật!”

“Nếu không nhờ người anh em kết nghĩa của thằng oắt Diệp Bắc Minh kia nhảy vực cản lão!”

“Thì cái đầu của Diệp Thanh Lam và đám đĩ kia đã bị lão chặt hết rồi!”

Bỗng nhiên.

Ầm!

Tiếng nổ rung trời lệch đất truyền tới, cả phòng chấn động.

Như đã xảy ra động đất.

Xoạt xoạt xoạt xoạt!

Hàng trăm người đồng loạt đứng dậy, căn phòng tối đen bỗng sáng rực.

Trong căn phòng ấy đều là những ông lão bà lão gầy trơ xương: “Chuyện gì thế?”

Rầm!

Cửa phòng bị người ta đánh bay, một người đàn ông trung niên hoảng sợ chạy vào: “Môn chủ, ở ngoài kia có một người đang xông vào đây...”

“Cái gì?”

Môn chủ Quỷ Sát môn sửng sốt, khó tin hỏi: “Một người? Đang xông vào Quỷ Sát Môn chúng ta ư?”

Sơn Quỷ bà bà gầm lên: “Ai gan to vậy hả, chán sống rồi à?”

“Đi, chúng ta lại đó xem thử!”

Hàng trăm người kéo nhau đi ra khỏi cửa phòng.

Vừa mới bước ra được khoảng hai bước.

Tất cả mọi người đều dừng lại, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào cửa vào phòng họp.

Ở nơi ấy có một bóng người khuất sáng đang đứng đó.

Môn chủ Quỷ Sát Môn nhướng mày: “Ai đó?”

Vút!

Một tia kiếm khí lao tới, môn chủ Quỷ Sát Môn còn chưa kịp hoàn hồn.

Tia kiếm khí kia bay ngang qua cổ ông ta, nháy mắt đầu đã tiếp đất.



“Ối! Môn chủ!”

Mọi người kinh hãi, khiếp sợ nhìn cửa vào phòng họp.

Ngay sau đó.

Bóng người kia từ từ đi vào phong, ngọn đèn mờ ảo chiếu rọi gương mặt người nọ.

“Diệp Bắc Minh?”

“Chưa chết hả?”

Người của Quỷ Sát Môn trừng mắt, hoảng sợ lùi ra sau như thấy quỷ.

Diệp Bắc Minh hỏi một câu: “Ai là Sơn Quỷ bà bà?”

“Này...”

Mọi người sửng sốt, vô thức nhìn sang Sơn Quỷ bà bà.

Diệp Bắc Minh nhìn sang bà ta rồi chạy tới.

Anh vung kiếm chém ra.

Sơn Quỷ bà bà còn chả có tư cách đỡ đòn, bà ta cảm thấy bụng đau đớn, nửa người dưới đã biến đâu mất tăm.

“Á...”

Nửa người trên của bà ta rớt xuống đất, hoảng sợ kêu la: “Thằng chó chết kia, sao mày dám...”

Vút!

Huyết quang chợt lóe trong mắt Diệp Bắc Minh sưu hồn bà ta.

Tất cả mọi thứ trong đầu Sơn Quỷ bà bà đều đã bị anh nắm rõ.

Một vài hình ảnh xuất hiện trước mắt anh.

Hầu Tử bóp nát mấy trăm viên Lôi Bạo Châu rồi nhảy xuống vực.

Thập sư tỷ Vương Như Yên để ngăn cản truy binh đã dẫn người của Quỷ Sát Môn và Thiên Võ Tông vào Thiên Ma cốc, giờ hiện đang bặt vô âm tín.

Cửu sư tỷ hoàng hậu Hồng Đào chiến đấu đến chết, chôn thây nơi đại dương.

Thất sư tỷ Liễu Như Khanh thiêu đốt tuổi thọ, tự bạo đan điền.

Quỷ Sát Môn và Thiên Vũ Tông liên minh ép Diệp Thanh Lam tới rìa Vạn Độc cốc.