Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1157: Bia đá quy luật hỗn độn



Trong cảnh tĩnh mịch, tất cả mọi người sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh.

Giây tiếp theo.

Giọng nói lạnh lùng của sát thần vang lên: "Các người còn có thời gian một ly trà để rời đi!"

Diệp Thương Thiên sửng sốt, vội vàng hỏi: "Cậu Diệp, cậu muốn làm gì?"

Diệp Bắc Minh không trả lời, tay cầm kiếm Đoạn Long, một kiếm chém ra!

Người trong đại điện sợ hãi điên cuồng lui về phía sau, nhưng lại kinh ngạc phát hiện.

Một kiếm này cũng không hướng về phía bọn họ, mà chém xuống mặt đất!

Gạch trong đại điện ầm ầm nổ tung, hiện lên một vết nứt kinh khủng!

Đen nhánh như vực sâu!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh cứng lại, anh không chút do dự, bước vào trong đó!

Diệp Nguyệt Thiền sửng sốt: "Lão tổ, hắn có ý gì?"

Diệp Thương Thiên như nghĩ tới điều gì đó, nét mặt già nua đột nhiên biến sắc: "Không tốt, bên dưới chủ điện này chính là long mạch của Nguyên Long Thành!"

"Hắn đang nhắm vào long mạch của Nguyên Long thành!"

"Long mạch?"

Người trong đại điện đều sửng sốt.

Đột nhiên.

Grào!

Dưới đất truyền tới tiếng rồng ngâm vô tận, cả Nguyên Long Thành rung lắc điên cuồng!

Bốn phía của đại điện này đều nứt toác, giống như động đất đánh tới!

"Mọi người đi mau, đại điện sắp sập rồi!"

Mọi người lao ra đại điện trong nháy mắt, tiếng đổ vỡ vang to.

Đại điện ầm ầm sụp đổ, bụi mù cuốn lên đầy trời!

Grào!

Một long mạch màu vàng lao ra khỏi lớp bụi, nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài!



Ngay sau đó.

Một bàn tay đen theo sát phía sau, túm chặt lấy cổ của long mạch như bắt lươn, bắt nó trở về!

Grào!

Tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc dưới đất, sóng âm kinh khủng không ngừng truyền ra!

Một lát sau, rốt cuộc an tĩnh lại.

Bụi mù khắp trời tản đi, vị trí vốn là đại điện lõm xuống mấy trăm mét!

Một thanh niên đứng chắp tay, mặt đầy tò mò nhìn một bia đá cổ xưa phía trước!

Cao trăm mét, rộng hơn mười mét!

Giống như một thanh kiếm sắc bén, xông thẳng bầu trời!

"Đó là cái gì?"

"Dưới đại điện của Nguyên Long thành, sao lại có một bia đá?"

"Mau nhìn đi, trên bia đá có chữ!"

Mọi người cách quá xa, khoảng hơn hơn ngàn mét.

Chỉ có thể loáng thoáng thấy trên bia đá trên có chữ, nhưng không biết cụ thể viết cái gì!

Lúc Diệp Bắc Minh nhìn thấy chữ trên bia đá, trong lòng dâng nỗi kinh hoàng: "Tiểu Tháp, chữ viết này. . ."

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời khẳng định: "Là Thái Cổ Kim Thư, giống chữ viết trên hai trang giấy xé trên tay cậu như đúc!"

"Đây cũng là Thái Cổ Kim Thư hoàn chỉnh, hai trang trong tay cậu được người ta ghi chép lại, chia làm mười hai tờ!"

"Hơn nữa, sau khi bổn tháp khôi phục được một phần trăm thực lực, đã nhớ rốt cuộc những chữ đó là gì rồi!"

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Cái gì? Đây chữ gì?"

"Thần văn!"

"Thần văn?"

"Không sai!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẳng định: "Đây là chữ viết của thần linh, tuyệt đối không phải loại người tu võ bình thường có thể đọc được!"



"Những chữ viết này, hàm chứa các loại quy luật!"

Diệp Bắc Minh thở dồn dập: "Tiểu Tháp, phía trên viết cái gì?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Quy luật hỗn độn!"

"Phía trên ghi chép quy luật thời gian và không gian!"

"Mẹ nó!"

Diệp Bắc Minh hít một ngụm khí lạnh, ngay cả anh cũng đang khẽ run.

Thời gian và không gian là quy luật mạnh nhất thế giới!

Dưới quy luật, bất kỳ vũ kỹ nào cũng đều là giả!

"Rốt cuộc là ai đặt bia đá này ở đây?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một lát mới nói bằng giọng hơi mệt mỏi: "Trong ý thức của tôi xuất hiện một bóng dáng mơ hồ, hình như chính là hắn. . ."

Một suy nghĩ lóe lên.

Diệp Bắc Minh và tháp Càn Khôn Trấn Ngục cùng chung cảm giác!

Trước mắt hiện lên một hình ảnh, một thanh y nam tử từ trên trời đi xuống.

Hắn giơ tay lên bỏ bia đá xuống, chôn ở mảnh đất này!

Sau khi làm xong, hắn lại còn nhìn về phía Diệp Bắc Minh!

Chỉ một ánh mắt đó thôi.

Diệp Bắc Minh run lên: "Hắn có thể nhìn thấy tôi sao?"

"Làm sao có thể, chuyện này xảy ra ít nhất cũng mấy triệu năm trước, thậm chí là hơn mười triệu năm rồi!"

Thanh y nam tử lộ ra một nụ cười đầy thâm ý!

Hắn tiện tay xé không gian rồi rời đi!

Trong lòng Diệp Bắc Minh dâng lên sóng gió kinh hoàng, anh nhìn chằm chằm bia đá quy luật hỗn độn trước mắt: "Tiểu Tháp, người đàn ông đó là ai?"

"Chẳng lẽ là chủ nhân đầu tiên của tháp Càn Khôn Trấn Ngục sao?"

Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hơi mệt mỏi: "Không biết, tôi thật sự không biết!"

"Tôi. . . Hình như tôi đã chạm vào một vài nơi cấm kỵ rồi!"