"Chỉ cần vừa nghĩ tới, thần hồn sẽ vô cùng đau nhức!" "Có người phong tỏa thần hồn của tôi, không biết người đó là ai!" Diệp Bắc Minh suy nghĩ rồi nói: "Bất kể hắn là ai, ít nhất cũng không phải người bình thường!" "Mục đích hắn để lại bia đá ở đây là gì?" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Bất kể mục đích là gì, quy luật thời gian và không gian trên bia đá, cậu nên học!" "Thu bia đá quy luật hỗn độn vào thế giới nhỏ bên cạnh cậu đi!" "Được!" Diệp Bắc Minh suy nghĩ, thu bia đá quy luật hỗn độn vào thế giới nhỏ mang theo bên mình! Đến khi đám người Diệp Thương Thiên, Diệp Nguyệt Thiền xông tới. Diệp Bắc Minh đã biến mất cùng với bia đá quy luật hỗn độn! . . . Trong thế giới nhỏ mang bên mình. Bia đá quy luật hỗn độn cao vút, xung quanh có ba mươi sáu long mạch quanh quẩn bay lượn! Tất cả long mạch dưới đất Nguyên Long thành đều bị Diệp Bắc Minh thu vào trong đó. Diệp Bắc Minh đứng trước bia đá quy luật hỗn độn! Không biết qua bao lâu, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, cậu đã đứng trước bia đá quy luật hỗn độn nửa giờ rồi!" "Đã lĩnh ngộ quy luật thời gian và không gian trên đó chưa?" Diệp Bắc Minh thở dài lắc đầu: "Quá khó khăn!" "Hahaha!" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng hưng phấn cười to: "Nhóc con, rốt cuộc cũng gặp được thứ khiến cậu khó khăn rồi!" "Trước kia cậu học tập các loại võ, căn bản đều giải quyết trong một giờ!" "Thiếu chút nữa làm cho bổn tháp hoài nghi cuộc đời, bây giờ rốt cuộc cậu cũng bị đả kích rồi đúng không? Sướng ghê!" Diệp Bắc Minh lại cười nói: "Tôi chỉ nói khó thôi, không nói tôi không lĩnh ngộ được mà?" "Cậu nói gì!" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh hãi: "Cậu. . . Cậu lĩnh ngộ rồi?" Diệp Bắc Minh tùy ý gật đầu: "Coi như là lĩnh ngộ một chút!" "Mẹ nó!" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trực tiếp chửi tục: "Thằng nhóc, cậu con mẹ nó gạt người sao?" "Đây chính là quy luật thời gian và không gian, sao cậu có thể lĩnh ngộ trong vòng nửa tiếng chứ!" "Dù cậu có là yêu nghiệt, cũng không thể yêu nghiệt như thế!" Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi cũng không biết là thế nào nữa, tôi nhìn mấy thứ này một lần”. "Trong đầu đã lập tức toát ra rất nhiều ý nghĩ, như thể trước kia tôi đã từng học!" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cả kinh: "Cái gì?" Diệp Bắc Minh như không phát hiện ra sự khác thường của tiểu tháp. Anh nói: "Quy luật thời gian, nói trắng ra là chính là tốc độ!" "Tốc độ của tôi chẳng những tăng lên trăm lần, đồng thời còn có thêm một năng lực khác!" "Chỉ cần tôi tập trung tinh thần, ở trong mắt tôi, tốc độ của người khác sẽ vô cùng chậm!" Anh khẽ quát: "Hình nộm, đi ra!" Ngay sau đó. Hình nộm xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh! Anh trực tiếp hạ lệnh: "Giết tao đi!" Vèo! Hình nộm không do dự chút, vận dụng Ảnh Thuấn, lập tức xuất hiện phía trước Diệp Bắc Minh! Nó giơ tay lên, một quyền đánh ra! Grào! Tiếng rồng ngâm vang lên, sau lưng thậm chí hiện lên chín con Hắc Long, khí thế kinh người! Trong mắt người khác, tốc độ của hình nộm cực kỳ kinh khủng! Nhưng trong mắt Diệp Bắc Minh, tốc độ của hình nộm còn chậm hơn kiến! Một quyền đánh trả hình nộm! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh. . . Chỉ trong chớp mắt, hình nộm bay ra ngoài, ầm ầm tan vỡ! "Hít!” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hít một ngụm khí lạnh: "Nhóc con, tốc độ thật nhanh!" "Tốc độ của hình nộm đã đến cực hạn, cậu lại còn có thể liên tục đánh ra mười mấy quyền!" Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Sai rồi!" "Vừa rồi tôi ra tay tổng cộng một trăm lần!" "Đm!" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận mắng: "Một trăm lần!" Ông ta hoàn toàn kích động: "Dù không cần bổn tháp xuất thủ, trong nháy mắt cậu cũng có thể đánh cảnh giới Siêu Phàm một trăm lần!" "Cũng có thể giết cảnh giới Siêu Phàm trong nháy mắt rồi!" Diệp Bắc Minh gật đầu: "Đây chính là sức mạnh của quy luật thời gian sao?" Ánh mắt anh lóe lên: "Từ những gì giải thích trên bia đá quy luật hỗn độn, tu luyện quy luật thời gian tới trình độ cao nhất. . ." "Hình như có thể nghịch chuyển thời không?" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi: "Thế quy luật không gian thì sao ?" Diệp Bắc Minh suy tư một lát, mới chậm rãi mở miệng: "Quy luật không gian tương đối đặc biệt, tạm thời tôi vẫn chưa có hoàn toàn lĩnh ngộ!" "Hahahaha!" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: "Xem ra cậu vẫn chưa lĩnh ngộ được, chỉ lĩnh ngộ một nửa thôi!" "Nhưng. . ." Diệp Bắc Minh định nói. Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suýt chút nữa đã chửi thề: "Đm, nhóc con, cậu nói hết một lượt luôn được không?" Diệp Bắc Minh mở miệng: "Chưa hoàn toàn lĩnh ngộ, nhưng cũng hiểu sơ sơ rồi!" Nói xong, anh bước tới mép thế giới nhỏ! Anh cầm ra kiếm Đoạn Long, khắc mấy phù văn cổ xưa xuống đất.