Đại trưởng lão sửng sốt chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Cậu...”
“Ác quỷ của bà hình như hơi nhát nhỉ?”
Diệp Bắc Minh tặng cho mụ ta một ánh mắt đầy khinh thường.
Đại trưởng lão hoảng sợ lùi về sau, tức giận nghĩ thầm: “Mình là cảnh giới Tạo Hóa cơ mà, có gì phải sợ chứ?”
“Đồ súc sinh...”
Ầm!
Thoắt cái Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ngay trước mặt đại trưởng lão với tốc độ chóng mặt tung một quyền.
Miệng đại trưởng lão răng thịt lẫn lộn, máu tươi đầm đìa, bay ra ngoài, nửa câu sau còn chưa kịp đi ra khỏi miệng.
“Cậu dám...”
Mụ ta còn chưa kịp nói xong.
Rầm!
Đòn tấn công thứ hai đã tới, chân nguyên mụ ta vừa ngưng tụ đã tiêu tan.
Mụ ta lại lần nữa chật vật bay ra ngoài.
Đại trưởng lão vật vã đứng dậy rồi phẫn nộ gầm lên: “Đồ súc sinh, tôi là đại trưởng lão của Tu La Tộc, cậu dám...”
Diệp Bắc Minh đâm một kiếm xuyên thủng đan điền của đại trưởng lão.
“Á...”
Đại trưởng lão hét lên những tiếng kêu đau thấu xương, quay đầu hung tợn nhìn về đám trưởng lão còn lại: “Các người còn đứng đờ ra đó làm gì nữa, mau xông lên!”
“Quân lính của Tu La Tộc đâu, mau giết tên súc sinh này cho tôi!”
Những trưởng lão còn lại mới kịp hoàn hồn.
Bọn họ bước vội ra khỏi hàng.
“Oắt con dừng tay lại!”
“Cậu dám đánh đại trưởng lão à?”
“Nơi đây là Tu La Tộc, không phải là nơi cậu có thể giương oai tác quái!”
“Người đâu!”
Một loạt lão già xông lên bao vây Diệp Bắc Minh.
Đùng! Đùng! Đùng!
Cùng lúc đó, trên quảng trường truyền tới tiếng bước chân rầm rộ.